Lời nói lộ liễu trắng trợn khiến cả người Bạch Phù nóng lên, cô nhìn sang bên khác, mất tự nhiên giải thích:
“Phản ứng sinh lý bình thường thôi.”
“Ồ.”
Đáy mắt anh treo nụ cười, Bạch Phù cũng không biết anh có tin hay không, xấu hổ đẩy tay anh ra bên ngoài.
Nhưng anh vẫn chẳng chịu động đậy.
Ngón tay anh vẫn dán vào qυầи ɭóŧ của cô, cùng nơi riêng tư của cô chỉ cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng rõ ràng, ngón trỏ hơi cong lại, cố ý quẹt qua, cảm xúc khác thường từ nơi riêng tư lan tràn khiến cả người cô khó nhịn run rẩy.
Một dòng dịch ấm chảy ra khiến qυầи ɭóŧ ẩm ướt.
Ý cười của Tông Bách càng nồng đậm: “Bạn học Bạch lại có phản ứng sinh lý?”
Bạch Phù xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Cậu im đi.”
Đuôi mắt Tông Bách rũ xuống, giơ tay lên ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời: “Được rồi, được rồi, tôi không sờ nữa.”
Anh nói vậy cũng không khiến cô bớt xấu hổ, ngược lại căn dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng đầu kia theo động tác của anh mà kiêu ngạo đối diện với hai chân cô, mà khăn tắm đã chẳng biết rơi ở chỗ nào.
Ngực nặng trĩu, hai tay anh đồng thời nắm lấy ngực cô, lòng bàn tay buộc chặt, lực nắm còn mạnh hơn so với ban nãy.