Tông Bách thuộc về loại hình mặc quần áo nhìn gầy, nhưng cởi ra lại rất có da có thịt.
Vai rộng lưng thẳng, tay chân thon dài cân xứng, ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, chỉ có anh hồn nhiên ngây thơ, không chút gánh nặng tâm lý mà cứ thế loã thể ở trước mặt cô.
Tuy tâm thái của cô có trầm ổn hơn so với bạn cùng tuổi, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ sinh mới lớn, thứ vượt qua phạm vi nhận tri của cô khiến cô cũng chẳng có cách nào bình tĩnh đối mặt.
Nhất là người này cứ liên tục động hết bên trái rồi lại sang bên phải.
“Lại làm sao vậy?”
“Ngứa.”
Bạch Phù: “…”
“Cậu dùng sức một chút.”
“…Biết rồi.”
Đến khi xoa sữa tắm cho anh, Bạch Phù mất tự nhiên nhìn đi nơi khác.
Lòng bàn tay lơ đãng cọ qua đầu vυ", Tông Bách than nhẹ một tiếng.
Ngón tay Bạch Phù cứng đờ, lòng bàn tay như bị lửa đốt, cô vội nói: “Tôi không cố ý đâu.”
Cô vừa muốn rụt tay lại thì đã bị anh giữ lấy, còn ấn tay cô đè lên ngực anh: “sướиɠ lắm, cậu sờ nữa đi.”
Bạch Phù thở hắt ra, bực bội: “Cậu đứng đắn chút đi, không thì tôi mặc kệ cậu đấy.”
Tông Bách chỉ có thể lưu luyến buông tay cô ra: “Thôi được rồi.”
Còn ra vẻ đáng tiếc nữa.
Bạch Phù xoay người lấy một chiếc khăn lông mới trên giá, vốn dĩ cô để đó phòng hờ, bây giờ lại có tác dụng.
Lau bằng khăn lông và tay cô là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tông Bách không khỏi hối hận.
Không có đụng chạm trực tiếp nên bớt xấu hổ hơn nhiều, Bạch Phù tự cổ vũ bản thân, lau sạch sẽ cho anh từ đầu đến đuôi, sau đó chuẩn bị đứng dậy lấy khăn tắm.
Người kia đang yên tĩnh đột nhiên mở miệng: “Còn có chỗ chưa rửa nữa.”
“Chỗ nào?”
“Chỗ này này.”
Nhìn nơi mà ngón tay anh chỉ vào, mặt Bạch Phù đỏ bạo, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu không tự rửa được sao?”
Hơn nữa lúc đầu còn mềm rũ xuống, bây giờ đã có xu thế “ngẩng cao đầu”.
Tông Bách bĩu môi: “Là cậu đồng ý tắm cho tôi mà?”
Cô cố gắng không nghĩ về nó nữa, bôi sữa tắm lên dươиɠ ѵậŧ của anh.
Cả người Tông Bách căng thẳng theo bản năng, anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cổ họng cũng trượt lên trượt xuống.
dươиɠ ѵậŧ cứng nóng, trong cảm giác trơn trượt còn mang theo chút mềm mại đàn hồi.
Bạch Phù lại tự thôi miên bản thân, coi nó thành củ cà rốt, củ cải trắng, cà tím, trước khi chế biến thì phải rửa cho sạch sẽ.
“Trứng trứng cũng muốn rửa.” Anh nhỏ giọng nhắc nhở.
Bạch Phù: “…”
Tụi cà rốt nó không có “trứng trứng”.
Thôi miên vỡ vụn.
“Bạch Phù, mặt cậu hồng thế?”
Bạch Phù không để ý anh.
“Lỗ tai với cổ cậu cũng đỏ nữa.”
“Biết rồi, cậu đừng nói nữa.”
“Ồ.”
Vài giây sau…
Anh dùng ngón tay chọc nhẹ vào mặt cô: “Lúc cậu đỏ mặt nhìn đáng yêu lắm.”
Rốt cuộc Bạch Phù không nhịn được nữa mà ngẩng đầu, lườm anh một cái.
Anh lập tức rụt tay lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng cũng chỉ được mấy giây là anh đã không chịu được nữa.
“Sức cậu yếu quá, mạnh hơn chút nữa đi.”
Bạch Phù tin thật, ngón tay cũng dùng sức xoa nắn thân gậy.
“Ừm, bên trái một chút, lên trên chút nữa, dùng sức.”
“Đúng rồi, từ trên xuống dưới, nắm chặt một chút…”
Bạch Phù bị anh chỉ huy đến nỗi trán đầy mồ hôi, đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc khó nén của anh, cô ngẩng đầu, thấy một tay anh chống vào bồn rửa mặt, đuôi mắt phiếm hồng, thần sắc mất hồn lại thỏa mãn.
Sao cô còn không hiểu được chứ?
Bảo sao thứ này càng rửa càng lớn, càng xoa càng nóng.
“Tự xả nước đi.”
Cô nhét vòi hoa sen vào tay anh rồi đi thẳng ra ngoài.
Tông Bách biết bản thân quá mức nên chỉ tùy tiện rửa qua, quấn khăn tắm quanh eo rồi cũng đi ra ngoài theo cô.