Bạch Phù ngẩng đầu, anh nhắm mắt lại, thoạt nhìn vừa thoải mái lại như không, cô không ước định được nên chuẩn bị buông ra, anh lại mở mắt nhìn thẳng vào cô, giống hệt một chú chó săn lông vàng to lớn đang lấy lòng chủ nhân, giọng điệu của anh cũng mềm mại dính người.
“Bạch Phù, cậu sờ nó đi.”
Đã quen với việc anh gọi cô là “bạn học Bạch”, khi tên cô được thốt ra từ miệng anh, có một cảm giác đọng lại rất khó tả.
Bạch Phù không thể cưỡng lại giọng điệu làm nũng này.
Cô rũ mắt, tầm mắt rơi xuống dươиɠ ѵậŧ, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng có vẻ nó còn to và dài hơn ban nãy. Những ngón tay khẽ siết lại, thật sự nắm lấy nó.
Nóng.
Trên đỉnh đầu có tiếng thở dài, cô không khỏi cảm thấy bối rối, không để ý lực nặng nhẹ, anh lại rên lên một tiếng.
Lần này âm cuối kéo dài, mang theo một chút vui thích.
Trái tim Bạch Phù run lên, giữ nguyên lực độ này, sờ nhẹ từ quy đầu xuống hành thân.
Kích cỡ dươиɠ ѵậŧ thoạt nhìn ghê người, nhưng xúc cảm rất tốt.
Ngoài đàn hồi, trong lại cứng.
Tông Bách đứng trên cao nhìn xuống cô đang vuốt ve nơi riêng tư nhất của mình.
Ngón tay thiếu nữ tinh tế mềm mại, khác hẳn với lúc anh tự sờ.
Tông Bách cong lưng, bàn tay chống lên sofa, nặng nề thở dốc, cả người chắn phía trước Bạch Phù.
Hơi thở nóng rực phả vào bên tai Bạch Phù, vành tai mẫn cảm run nhẹ, nhiệt độ cũng len lỏi quanh thân.
Hơi lạnh từ điều hòa lập tức bị cản lại.
Anh giống như bếp lò muốn nhóm lửa cả người cô vậy.
Tiếng thở dốc lúc nặng lúc nhẹ, hệt như vuốt mèo nhẹ nhàng gãi vào ngực cô, ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại chẳng biết cơn ngứa bắt nguồn từ đâu để mà gãi.
Miệng lưỡi cô khô khốc, động tác vuốt ve trên tay cũng là làm theo bản năng.
Thỉnh thoảng không cẩn thận sẽ làm đau anh, nhưng phần lớn thời gian anh đều rất thoải mái, ngày càng muốn tới gần cô hơn.
Bạch Phù cảm giác bả vai trĩu xuống, ngay sau đó trán anh chống lên hõm vai cô, hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ trắng nõn của Bạch Phù.
Cả người cô cứng còng.
Mà người anh lại mềm nhũn, chỉ có chỗ kia là càng ngày càng cứng.