Không hoàn thành được chuyện quan trọng, còn khiến bản thân khô nóng không thôi.
Tông Bách có chút đau đầu, may là quần đủ rộng, nếu không anh chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.
Dọc theo đường đi, vì để tâm trạng bình tĩnh lại, anh cố gắng giữ khoảng cách một bước chân với cô, mắt nhìn thẳng phía trước, nói ít hơn hẳn bình thường.
Bạch Phù cảm nhận được áp suất trên người anh thấp xuống, thi thoảng còn lén liếc anh một cái, thấy quai hàm anh căng chặt như đang phải chịu đựng cái gì đó.
“Người cậu không thoải mái à?” Cô nhớ tới sự khác thường của anh khi còn trong rạp nên hỏi lại lần nữa.
Tông Bách muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng khi đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại gật đầu.
Bạch Phù quan tâm nói: “Hay là đến phòng khám xem thử?”
Tông Bách lắc đầu: “Không cần đâu, hơi choáng đầu chút thôi, chắc tại tối nay không ăn cơm nên đói.”
Câu trước là bịa ra, nhưng câu sau là thật.
Lông mày cô nhíu lại: “Sao không ăn cơm?”
Nếu đổi thành người khác, Bạch Phù sẽ biết giữ chừng mực mà không can thiệp quá sâu vào việc tư của người ta, nhưng cô thuận miệng hỏi, còn mang theo chút lo lắng, ngay cả chính cô cũng không nhận ra cô nói chuyện với anh thân mặt hơn hẳn người khác.
Tông Bách không tự giác cúi đầu, ngoan ngoãn ăn ngay nói thật: “Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, ăn phải một sợi tóc nên hết muốn ăn.”
Bạch Phù sửng sốt, đổi lại là cô thì có lẽ cô cũng ăn không vào.
Cô dịu giọng kiến nghị: “Vậy chờ đi đến con phố kia thì cậu ăn chút lót dạ đi.”
Tông Bách nhớ lại bữa cơm chiều mới ăn, giữa mày nhăn lại: “Thôi đi, ám ảnh tâm lý rồi.”
Mười phút sau.
Bạch Phù dẫn theo Tông Bách đứng ngoài cửa chung cư của mình, lúc này vẫn còn chưa phản ứng lại được, không hiểu sao cô lại mời anh về nhà mình để ăn khuya nữa.
Cửa mở ra, cô đứng tránh ra một bên cho anh vào.
“Cậu vào phòng khách ngồi đi, tôi nấu cho cậu bát mì.”
Tông Bách đi vào, căn hộ không lớn nên anh nhìn chẳng sót cái gì.
Dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, nơi nào cũng mang phong cách mà mình cô mới có.
Ví dụ như chuông gió màu xanh lam treo ngoài cửa sổ, bình hoa bách hợp trên bàn cơm, còn có hoa khô ở bàn sách…
Anh ngồi xuống sofa, cảm giác mềm mại đàn hồi khiến người ta như chìm vào nó, hai tay anh đặt ra sau gáy, nghiêng đầu thấy cô cầm lấy tạp dề treo ở cửa kính phòng bếp, đeo găng tay rồi đi đến trước tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, lúc đi ngang qua anh, cô cười nói: “Chờ 10 phút là ăn được rồi.”
Nói xong cô đi vào phòng bếp, đóng cửa kính lại.
Rửa rau, thái rau, bật bếp đặt nước, làm vô cùng thuần thục.
Ở trong mắt anh, đôi tay ngọc xanh nhạt kia hợp với việc chơi đàn, vẽ tranh, viết chữ, chưa từng nghĩ những chuyện tầm thường thế này, cô làm cũng có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Lòng anh mềm nhũn, càng ngắm anh càng thích cô hơn.
Một lát sau, Bạch Phù bưng bát mì đi ra, lúc đặt xuống, ngón tay cô lập tức nhéo lấy vành tai mình.
Tông Bách nhìn vành tai trắng nõn của cô đã nhiễm hồng, cổ họng giật giật: “Bị nóng à?”
Bạch Phù xoay người lấy đũa, cười nhạt với anh: “Hơi nóng thôi, nhưng bà nɠɵạı tôi có bảo nếu bị nóng thì cứ sờ vào tai là sẽ hết.”
Tông Bách kéo ghế ra, gật đầu: “Lần đầu mới nghe đấy, lạ thật.”
Bạch Phù cười cười, giục anh nếm thử mì mình nấu.
Lúc này Tông Bách mới chú ý đến bát mì trước mặt.
Bởi vì thả cà chua vào nước canh nên sợi mì cũng nhuốm màu xinh đẹp, bên trên là trứng lòng đào chiên vừa lúc cùng với rau xanh.
Khi anh dùng chiếc đũa quấy sợi mì, nhận ra bên trong còn có cả tôm tươi.
Mới nói về thị giác thôi đã đủ khiến người ta muốn động đũa, càng miễn bàn đến mùi thơm của nó.
Anh ăn một đũa, ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.