Bạch Phù nhìn thoáng qua liền thoát khỏi khung chat.
Trải qua chuyện giữa trưa hôm nay, cô cảm thấy mình vẫn không nên dây dưa với anh nhiều làm gì.
Ngựa đứt dây cương một lần là đủ rồi, không cần lại đi vào vết xe đổ.
Cô gửi tin nhắn cho em trai họ.
Bạch: [Khi nào rảnh thì nói với chị một tiếng.]
L: [Chị nói đi.]
Bạch: [Chiều nay không phải học à?]
L: [Đang chuẩn bị thi đấu, không quan trọng lắm.]
Bạch; [Ừ, qua ba ngày rồi mà phía ba mẹ của đám Mâu Tư Nhan vẫn không có hành động gì, ngược lại bọn họ còn làm ra những hành động quá đáng hơn.]
L: [Em nói rồi, nếu ba mẹ bọn họ có quản thúc con mình thì đã không có chuyện ngày hôm nay. Chị định làm gì tiếp theo?]
Bạch; [Ba mẹ không dạy được thì để người khác dạy hộ. Hệ thống của mấy công ty truyền thông kia, em có hack vào được không?]
L: [Được.]
Bạch: [Vậy em đợi tin từ chị.]
L: [Ok.]
Sau khi offline, Bạch Phù lên mạng tìm tòi mấy trường hợp bị bạo lực học đường trong mấy năm gần đây.
Cứ như vậy tìm hiểu đến tận 5 rưỡi chiều.
5 giờ 40 lớp 12 sẽ tan học.
Từ nhà cô đến sân sau thể dục cũng chỉ mất 10 phút.
Vừa rồi còn có thể không để ý mà làm lơ tin nhắn kia, nhưng theo thời gian đến gần, tần suất cô nghĩ đến tin nhắn đó lại càng cao.
Ban công nằm ở bên trái phòng khách, cô nghiêng đầu là có thể thấy áo đồng phục của anh tung bay trong gió, hiển nhiên là đã khô.
Thôi vậy, coi như đi trả áo.
Quyết định xong, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Đã qua mùa hè, bây giờ ngày ngắn đêm dài. Chỉ là không khí vẫn nóng bức như cũ, hơi nóng còn sót lại trên mặt đất, gió chiều tối còn mang theo một chút bức bối.
Tông Bách nhìn đồng hồ, đã qua giờ hẹn 5 phút. Vì thế anh mở game ra chơi. Chơi được hai phút anh lại thoát ra. Anh thừa nhận bản thân bây giờ không có tâm trí đâu mà chơi game.
Có tiếng bước chân tới gần, trên mặt đất hắt xuống bóng người tóc dài tung bay, trong lòng anh thầm nhảy nhót, miệng cũng nhanh hơn mắt.
“Sao muộn thế này cậu mới…”
Còn chưa trách yêu xong, anh mới thấy rõ người đứng trước mặt, ý cười trong thoáng chốc cũng lụi đi.
Một nữ sinh lạ mặt có mái tóc không đẹp, không dài bằng Bạch Phù đang xấu hổ nhìn anh: “Đàn anh Tông đang đợi em sao? Trùng hợp thật đó, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Tông Bách nhìn sắc mặt của cô ấy là biết có chuyện gì, không chờ đối phương mở miệng, anh đã đánh đòn phủ đầu: “Xin lỗi, cô là một cô gái rất tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau đâu. Sau này cô sẽ tìm được người tốt hơn tôi thôi.”
Nữ sinh nghe vậy thì ngây ra, thoáng chốc quẫn bách đến nỗi đỏ mặt, hai tay cô ấy để sau lưng nắm chặt lấy bức thư tình, ra sức lắc đầu như muốn cứu vớt chút tự tôn: “Em…không phải em muốn tỏ tình với anh…”
Tông Bách cũng chẳng để ý lắm: “Vậy xin lỗi nhé, là tôi tự mình đa tình rồi.”
Nữ sinh lắp bắp nói: “Không…không sao ạ…em…em không làm phiền anh nữa.”
Tông Bách cũng không hỏi cô ấy tìm mình có chuyện gì, giơ tay ra hiệu cứ tự nhiên.
Nữ sinh xoay người đi được vài bước, sau đó chuyển thành chạy nhanh.
Tông Bách gãi gãi tóc, liếc thấy bóng dáng đứng cách đó không xa, anh nhướng mi: “Này bạn học Bạch, cậu đứng đó xem bao lâu rồi?”
Bạch Phù đi đến trước mặt anh rồi mới trả lời: “Xem từ đầu đến cuối.”
Vốn dĩ cô đã gần tới rồi, nhưng nữ sinh kia đột nhiên chạy tới, cô không muốn quấy rầy bọn họ nên mới đứng ở bên cạnh đợi.
Kết quả lại thấy cô gái kia chưa kịp tỏ tình mà đã bị Tông Bách từ chối trước. Không phải anh tự luyến, mà là để lại một con đường cho nữ sinh kia không quá xấu hổ.
Trong lòng cả hai đều hiểu rõ nhưng không nói toạc ra thì sẽ không mất tự nhiên.
Bạch Phù không khỏi nhìn anh bằng con mắt khác, người này thoạt nhìn vừa bá đa͙σ vừa không nói lý, thật ra tính tình rất tốt.
Tông Bách nghiêng đầu: “Sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt này? Hay là thích tôi rồi?”