Lại thấy hai tay anh đang cắm vào trong túi, nửa người trên hơi nghiêng đến, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, thảnh thơi đến mức tựa như vừa rồi chỉ hỏi: cậu đã ăn gì vào bữa trưa?
Tông Bách đương nhiên rất khẩn trương, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Để giữ mặt mũi của mình, anh biểu hiện vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn khẽ nhướng mày, đánh đòn phủ đầu: “Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ coi như là cậu đã đồng ý.”
Bạch Phù trừng mắt lớn hết cỡ, thấy anh lại nhắm mắt cúi đầu, vội vàng giơ tay chặn lại.
Đôi môi mỏng, mềm mại và ấm áp dán vào lòng bàn tay cô, cơ thể hai người đều run lên.
Tim Bạch Phù không kiềm chế được đập nhanh hơn: “Bạn học Tông, cậu không thể làm như vậy.”
Đôi mắt Tông Bách hơi híp lại, đôi môi dán ở lòng bàn tay cô lúc đóng lúc mở: “Bạn học Bạch, làm người thì phải tử tế, không thể vong ân phụ nghĩa.”
Bạch Phù: “…”
Khi nói chuyện, hơi thở ẩm ướt của anh thấm vào lòng bàn tay, khiến cô không biết phải làm thế nào.
Cô muốn rút về tay, lại sợ anh sẽ tiếp tục sấn đến, khẽ cong bàn tay lên, cách xa môi anh một chút, nhưng chóp mũi thẳng tắp vẫn dán vào đốt ngón tay, người này vẫn cứ như vậy, không vì lời nói của cô mà từ bỏ ý định, ánh mắt bám chặt trên người cô.
Cô muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng có chút khô khóc, cô hắng giọng vài cái, thuyết phục anh: “Thật ra, nɠɵạı trừ hôn môi, cậu có thể đề ra yêu cầu khác.”
Cô nhận ra, khi nói chuyện với anh không thể nói những điều mơ hồ, phải rõ ràng và đánh thẳng vào chủ đề.
Nhưng lúc nói ra hai chữ hôn môi, cô không được tự nhiên dời ánh mắt về chậu hoa nằm cạnh chân, mái tóc đen che đậy vành tai đang ửng hồng lên.
Chóp mũi Tông Bách ngửi được hơi thở trên người cô, có chút giống với mùi hương của hoa lan, sao lúc nào cô cũng có mùi này vậy nhỉ?
Tâm trí của anh bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến nói: “Vậy nếu tôi muốn cùng cậu làm chút chuyện xấu hổ thì sao?”
Xấu hổ?
Lúc đầu Bạch Phù không hiểu lắm, chờ đến khi nhận ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, thẹn thùng nói: “Bạn học Tông, hy vọng cậu ăn nói có chừng mực.”
Nhưng giọng nói của cô lại nhẹ nhàng, không cảm nhận được một tí đe doạ nào trong đó.
Tông Bách vừa nói xong liền hối hận, nhưng thấy cô mềm mại như bông, ác ma nhỏ trong lòng lại ngó đầu ra, lần nữa cúi người xuống: “Cho nên cậu xem, yêu cầu mà tôi đưa ra trước đó đã đúng mực lắm rồi.”
Bạch Phù thầm nghĩ: Cưỡng từ đoạt lý*.
(*Cãi chày cãi cối không cần lý lẽ. Ví dụ như ngụy biện một cách áp đặt, nhưng vô lý nói cứng để thành nói có.”
Anh nhíu mày: “Bạn học Bạch, tôi cũng đâu ép cậu đi giết người phóng hỏa, chỉ yêu cầu cậu dùng miệng làm một việc có thể làm mà thôi, cậu cứ cò kè mặc cả như vậy, làm ân nhân tôi đây đau lòng lắm đấy!”
Bạch Phù khẽ mím đôi môi hồng hào.
Người này luôn có thể đưa ra cả đống câu ngụy biện.
Nhưng cô thật sự không biết phải phản bác thế nào.
Loạn quyền đánh chết sư phụ già*, hẳn là nói về anh đi.
(*Ám chỉ một người tuỳ hứng, không tuân theo quy tắc)
Nợ ân tình đúng là nên trả.
Nhưng thật sự có nên thuận theo ý anh hết lần này đến lần không?
Trong lúc cô đang hoang,Tông Bách đã không còn đợi được nữa, rút tay đang đút trong túi quần ra, nắm lấy bàn tay đang chặn lại của cô, lòng bàn tay rộng lớn, dày dặn và có chút nóng ướt dán lên phần da thịt ở cổ tay cô rồi kéo ra, đè lên ván cửa.
Lúc Bạch Phù lấy lại tinh thần, anh đã nghiêng người về phía trước.
Thậm chí còn dò hỏi: “Tôi muốn hôn cậu.”
Đôi môi mỏng, mềm mại phủ lên bờ môi ẩm ướt của cô.
Khi hai cánh môi dán vào nhau, Bạch Phù thầm nghĩ: Quên đi, không phải chỉ là môi chạm vào môi thôi sao, cứ coi như bị mèo liếʍ một cái.
Tưởng rằng lần này sẽ giống với lần trước, như chuồn chuồn lướt qua, sau một giây sẽ kết thúc.
Ai ngờ ——
Anh hơi nghiêng đầu, hai cánh mũi dán sát, anh mở cánh môi ra, ngậm lấy môi cô, mυ"ŧ lấy nó như khi ăn thạch trái cây.
Anh, anh đang làm gì vậy?
Bạch Phù cứng đờ người tại chỗ, đôi mắt trợn tròn.
Người trước mặt đã nhắm hai mắt lại, hàng mi đen hạ xuống, chăm chú hôn môi cô.
Cho nên lần này không phải là một cái hôn đơn giản như trước kia.