Bàn tay Tông Bách chui vào trong vạt áo của cô, xoa eo, buồn bực nhắc nhở: “Em đã quên rồi ư? Thù lao cho việc giúp đỡ Lăng Hàn Khai.”
Lúc này Bạch Phù mới nhớ tới chuyện này, chỉ là mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều do anh chủ động, đột nhiên muốn cô chủ động, cô hơi lúng túng không biết làm thế nào.
“Em không biết.” Cô nhỏ giọng nói.
Tông Bách nhéo vào phần thịt bên hông cô, khóe môi cong lên: “Một chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó được học thần đại học Bạch của chúng ta chứ? Hơn nữa, cục cưng à, em cũng muốn cho anh thoải mái đúng không?”
Câu đầu tiên là đội mũ cao, câu thứ hai là chơi bài tình cảm, anh chàng này đúng là siết chặt tim cô đến gắt gao.
“Vậy anh tắt đèn đi.” Cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Da thịt mềm mại nơi lòng bàn tay cô hơi nóng, dươиɠ ѵậŧ lại nóng bỏng đến tột cùng, giống như đang hạ nhiệt độ giúp nó, làm dịu đi cảm giác sưng to đau đớn, Tông Bách thoải mái rêи ɾỉ một tiếng.
Bạch Phù được khích lệ, siết chặt lòng bàn tay hơn nữa, dươиɠ ѵậŧ bị siết chặt, vô cùng hưng phấn, mã mắt phun ra một chút chất nhầy, giọng nói Tông Bách trở nên hơi khó nhịn, Bạch Phù cho rằng mình đã làm đau anh nên vội vàng thả lỏng.
Khoá cảm lập tức biến mất, Tông Bách xoa eo cô: “Nắm chặt nó, sau đó nuốt vào đi.”
Bạch Phù ừ một tiếng, lại nắm lấy một lần nữa, đầu gối quỳ về phía trước, toàn bộ nửa người trên nhổm dậy, hai tay cô cố định lấy dươиɠ ѵậŧ, nghiêng người về phía trước để đưa ŧıểυ huyệt đến.
Bởi vì tự mình động thủ nên cô biết vị trí ở đâu, càng tiện hơn nhiều so với mỗi lần Tông Bách tìm vị trí.
Quy đầu nóng bỏng chạm vào miệng huyệt, cô khựng lại một chút, cả người ngồi xuống, quy đầu từ từ bị ŧıểυ huyệt nuốt vào, bắt đầu hơi trướng, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ giống như một chiếc que cời lửa, vừa nóng vừa cứng lại vừa thô, mới ăn được một nửa, cô đã có chút ăn không tiêu.
“Thôi nhé được không?” Cô lắc đầu nói không thể.
Tông Bách bị cô giam cầm nửa vời, gân xanh trên trán nổi lên, ngay cả âm thanh cũng căng chặt: “Cục cưng, cố lên, em có thể mà.”
Bạch Phù một tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ, một tay chống vào bụng anh, rõ ràng có thể cảm nhận được tiếng thở dốc của anh rất nặng nề, dường như đã nhẫn nại đến khó chịu.
Lần nào anh cũng làm cho mình rất thoải mái, cô không thể bởi vì một chút khó khăn này mà từ bỏ được.
Cô hít một hơi thật sâu, buông tay ra, mượn trọng lực ngồi xuống thật mạnh.