Khi Tông Bách tới đón Bạch Phù thì đã là tám giờ tối.
Bạch Phù còn cho rằng hơn nửa năm không gặp, đến lúc gặp lại có lẽ hai người vẫn sẽ cảm thấy có chút xa lạ. Vậy mà khi anh giúp cô đẩy vali, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô, năm ngón tay anh đan chặt lấy tay cô không buông, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, bấy giờ trái tim đang treo lưng của cô mới lắng xuống.
Hóa ra cô không phải là người duy nhất cảm thấy căng thẳng.
“Sao mà không nói lời nào đã tới rồi?” Tông Bách đến bây giờ vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Em muốn tạo cho anh một bất ngờ. Nếu như anh thi hỏng, em sẽ tới an ủi anh. Nếu anh thi tốt, vậy thì em sẽ tới cùng anh ăn mừng.”
Là Tông Bách thay đổi cô, nếu không cô cũng chẳng làm được loại chuyện từ ngàn dặm xa xôi đi tới tạo bất ngờ này.
Tông Bách nắm chặt tay cô: “Nếu như anh thi hỏng, vậy em định an ủi anh thế nào? Thi đậu rồi thì em cũng định ăn mừng ra sao?”
Nhiệt độ nóng bỏng từ làn da của anh truyền đến, thanh âm cũng chậm lại, mang theo vài phần quyến rũ mê người, Bạch Phù hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, làm bộ như không nghe thấy.
Tông Bách không ép cô nữa, anh đưa cô đi ăn tối trước, sau đó quay lại nơi mà Bạch Phù đã thuê năm ngoái, hiện là nơi mà Tông Bách đang thuê để ở.
Bạch Phù chưa kịp nhìn xem trong phòng thế nào đã bị anh áp sát lên phía sau cánh cửa, hơi thở nóng rực của anh phả xuống, môi bị anh chặn lại, cô ú ớ mấy tiếng, đầu lưỡi anh liền nhân cơ hội luồn vào, câu lấy lưỡi cô rồi liếʍ hút.
Áo ngực mùa hè của cô rất mỏng, bị anh bóp mấy cái, nhũ hoa của cô ma sát với lớp vải thì liền căng cứng lên, Bạch Phù ngâm nga rêи ɾỉ.
Cấm dục quá lâu, lại bởi vì hết bất ngờ đến bất ngờ khác tới, Tông Bách cả người đều hưng phấn tột độ, dươиɠ ѵậŧ trong quần từ lâu đã cương cứng đến sưng tấy. Anh nhân lúc Bạch Phù hít thở liền cởi quần xuống, gậy thịt thô to trướng sưng thêm vài vòng được thả ra, dựng thẳng đứng chĩa vào chiếc váy trắng của Bạch Phù.
Bạch Phù hôm nay mặc một chiếc váy chữ A thoải mái, phía sau lưng thiết kế chiếc khóa kéo dài đến tận gấu váy, vô cùng thuận tiện cho Tông Bách.
Cơ thể mảnh mai tuyết trắng cùng làn da mịn màng như lột vỏ trứng gà bày ra trước mắt anh.
Tông Bách thấy miệng nóng đến khô khốc, cúi đầu ngậm trọn bầu ngực sữa sóng sánh, đến cả quầng vυ" cũng nuốt vào miệng, vừa mềm vừa thơm.
Tông Bách xoa mông cô, cặp mông vểnh cao săn chắc khiến người ta yêu thích muốn chơi đùa đến không nỡ buông tay, qua một lúc sau, anh dời vị trí, trượt khỏi mông cô, cuối cùng vuốt ve ŧıểυ huyệt.
“Ướt quá đi, cục cưng, em có phải cũng rất muốn anh rồi đúng không?”
Vừa nói ngón tay anh vừa dọc theo khe thịt mà cắm vào bên trong.
Bạch Phù rêи ɾỉ mấy tiếng mới nhớ ra ngoài cửa là hành lang, có thể có người đi qua, vì vậy cô vội vàng bịt miệng lại, sau đó cố gắng đè nén không phát ra âm thanh. Nhưng cô càng kìm nén, cảm giác ngứa ngáy và tê dại trong cơ thể cô lại càng trở nên dữ dội hơn, đợt sau kéo tới mãnh liệt hơn đợt trước khiến cô càng muốn thốt ra tiếng.
Tông Bách không nghĩ tới cô lại mẫn cảm như vậy, chỉ mỗi cái chạm nhẹ vào cũng sẽ kịch liệt run rấy, khiến người ta càng có ham muốn ức hiếp.