Oan Gia Tương Phùng

Chương 42

Trước Sau

break
Hôm qua sự bùng nổ của anh là vì muốn bảo vệ cô, khí thế tỏa ra lúc ấy khiến người ta không dám lại gần.

Còn hôm nay trên người anh lại tràn đầy hơi thở của sự chiếm hữu, chỉ sau nháy mắt đã khiến các mạch máu trên người cô trở nên căng đầy.

Cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, đôi môi đang hôn lên cơ thể cô âm ấm mà ươn ướt, mỗi nụ hôn của anh đều ẩn chứa sự cẩn thận và nhẹ nhàng, còn ngón tay thì đang gửi cho cô những ngọn lửa tình yêu nóng bỏng.

Ngọn lửa trên người cô lúc này cũng đã cháy bùng, cô ngọ nguậy một chút, nụ hôn đang đặt lên xương quai xanh của cô lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, trong miệng cô vang lên tiếng rên rỉ dập dờn, trầm bổng.

Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như bị thiêu đốt thế này, chỉ vào những lúc được Chân Lãng hôn cô mới có cảm giác toàn thân nóng bỏng, mà đêm nay cảm giác nóng bỏng ấy còn dữ dội hơn bất cứ bao giờ.

“Ôm anh đi!” Một mệnh lệnh vang lên, cô lập tức ngoan ngoãn vâng lời, sự phản kháng theo thói quen sớm đã bị vứt đi.

Một cánh tay ôm chặt lấy eo cô, Chân Lãng đột nhiên đứng bật dậy khỏi bồn tắm, bế lấy cơ thể đã mềm nhũn của cô bằng một tay, rồi đi thẳng về phía phòng ngủ.

Trong bổn tắm, làn nước vẫn dập dềnh, nhưng chẳng có người nào quan tâm.

Hàng dấu chân ướt sũng chạy từ phòng tắm về phía phòng ngủ, những giọt nước bắn khắp xung quanh.

Sức lực của anh thật đáng nể, chỉ dùng một tay mà có thể bế bổng cô, còn cô bất kể thế nào cũng không thể làm được như vậy. Không biết nếu hai người so tài với nhau, liệu cô có thể thắng được anh không?

Đây không ngờ lại là suy nghĩ đầu tiên của cô nàng nào đó vào lúc này.

Sau đó, tư duy của cô lại một lần nữa bị nụ hôn nóng bỏng của anh làm cho rối loạn. Chân Lãng ôm chặt lây cô, ngậm lấy cánh môi cô, để lại những dấu tích của anh.

Rồi anh đặt cô xuống giường. Khi rời khỏi anh, cô lại thoáng có cảm giác mất mát. Nhưng cảm giác ấy còn chưa kịp trở nên rõ ràng thì cái bóng của anh đã bao trùm lên người cô rồi.

Nụ hôn của anh gần như đã chu du trên khắp cơ thể cô, đốt lên từng ngọn lửa trong cô, còn cô không những không phản kháng chút nào mà còn khao khát được có nhiều hơn.

“Nhóc con, bây giờ em còn nói chúng ta là tri kỷ nữa không?” Giọng nói hơi khàn khàn của anh, ánh mắt sâu sắc như hồ nước trong veo của anh, tất cả đều tỏa ra một sự cuốn hút vô tận, khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập.

Trong lòng cô, không biết từ lúc nào mà sự coi khinh đối với khuôn mặt điển trai của Chân Lãng đã biến thành tán thưởng, rồi trở thành sự yêu thương quyến luyến như lúc này.

Bàn tay anh lướt đi trên làn da mịn màng trắng nõn của cô giọng càng thêm trầm thấp: “Em có cho phép một người tri kỷ làm thế này với em không?”

Cô nhìn vào mắt anh, lúng túng trả lời như bị yểm bùa: “Tôi... không có người tri kỷ nào khác.”

Trong sinh mệnh của cô, từ đầu tới cuối chỉ có anh là người con trai duy nhất mà cô nhớ được, biết phải so sánh ra sao, và như vậy thì làm sao biết được kết quả đây?

Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên, vẫn có chút bất mãn: “Vậy em có cho phép một người con trai khác chạm vào em thế này không?”

Người khác ư?

Da thịt liền kề, hôn hít triền miên như lúc này ư?

Cô lập tức trợn tròn mắt, cố tưởng tượng.

Người đàn ông khác, người đàn ông khác...

Mấy nhiếp ảnh gia Tiểu Chu, Tiểu Lý, Tiểu Trần, Tiểu Triệu ở bộ phận chụp ảnh cưới của Hướng Dương Vàng đó ư? Đó là những người mà cô thường xuyên tiếp xúc trong công việc, cũng miễn cưỡng có thể tính là từng đụng chạm da thịt rồi.

Giả Thược chợt cảm thấy dạ dày cồn cào, một ngụm nước chua thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, may mà cô kịp thời nuốt ngược trở lại.

Không phải là vì Chân Lãng đẹp trai, không phải là vì Chân Lãng lịch thiệp, càng không phải là vì những thứ vật chất phù phiếm trên người Chân Lãng, chỉ là vì con người anh, chỉ là vì cô cảm thấy anh vô cùng quen thuộc, tựa như chính đôi tay của cô vậy.

Anh cắn nhẹ lên cái dái tai mềm mại của cô: “Chồng của em sau này sẽ là người thân thiết nhất với em, em cho rằng còn có thể đợi được một người thân thiết với em hơn anh sao?”

Xét về tình cảm, xét về sự hiểu nhau, xét về sự ăn ý, trên đời này sẽ không có người nào khác có thể hơn được anh sao?

“Vậy nhóc con, anh có thể trở thành người chồng thật sự của em không?” Anh mơn man vành tai cô, khiến cô rùng mình. “Một người chồng đầu gối tay ấp, suốt đời kề bên?”

Bàn tay Giả Thược lẳng lặng đưa lên vuốt ve bờ má anh, khuôn mặt tuấn tú ở gần ngay gang tấc đó đã in sâu vào đáy mắt cô, cô cứ nhìn, không chớp mắt.

Rồi cánh tay cô bám vào vai anh, kéo anh về phía mình, càng lúc càng gần hơn...

Trong những nụ hôn tới tấp như mưa, cô không cách nào thở được, để mặc mình đắm chìm trong biển cả tình yêu của anh, để mặc mình trôi theo làn sóng.

Hơn hai mươi năm nay, cô đã quen với sự tồn tại của anh, muốn đổi sang một người khác chỉ e đã là không thể. Để anh trở thành người chồng thật sự của cô, ý tưởng này dường như không tệ.

Cô khẽ nở nụ cười, nhưng vừa hé miệng, nụ hôn của anh đã trùm lên cánh môi cô.

Đột nhiên, anh khẽ rên lên, lông mày hơi cau lại.

“Tay anh!” Giả Thược đột nhiên nhớ ra chuyện cánh tay anh vừa bị thương không thể đỡ được trọng lượng của cơ thể.

Cô muốn đỡ lấy anh, nhưng vừa mới động đậy thì...

“Bộp…”

“Au…”

Cái chân thạch cao to tướng của cô nàng nào đó đập mạnh vào thành giường, tiếng kêu rên thảm thiết lập tức vang lên.

Ngọn lửa tình yêu nóng bỏng lập tức bị cơn đau dập tắt, Chân Lãng nhìn khuôn mặt đã trở nên méo xệch của Giả Thược, liền nở một nụ cười vui vẻ, nằm xuống bên cạnh cô: “Xem ra dù ai ở bên trên thì cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn của chúng ta lúc này.”

Thiên Tàn và Địa Khuyết, có những lúc cũng không thể bổ sung cho nhau được.

Tuy chưa thể đi nốt bước cuối cùng, nhưng đối với Chân Lãng đây đã là một chuyện đáng để thỏa mãn lắm rồi. Ít nhất thì lúc này Giả Thược cũng đã đồng ý để anh làm chồng chính thức của cô.

***

Trong tình huống không thể đi lại, dù có hoạt bát đến đâu thì cũng chỉ có thể rúc trong nhà. Giả Thược có thêm cơ hội để ngủ nướng, nhưng cũng buồn chán vì chỉ có thể chơi đùa một mình.

Đừng nói tới việc chơi đùa với Chân Lãng nữa, không bị anh trêu đùa đã là chuyện tốt rồi.

Ngay từ sáng sớm, vừa mờ mắt ra, cô đã phải đồi mặt với bàn tay ma quái xuất hiện ở mọi nơi của anh và cái miệng đáng ghét không biết khi nào thì gặm tới.

“Đi ra!” Giấc mộng đẹp bị người ta quấy rối, Giả Thược khẽ cất tiếng lầm bầm, rồi xua tay đuổi “con muỗi” trên mặt, khẽ gãi mặt một cái, sau đó xoay người tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp.

Sau khi xoay người, cô vòng tay qua eo Chân Lãng, chân thì gác lên đùi anh, đầu vùi vào ngực anh. Nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch, thình thịch, cô cảm thấy khoan khoái vô cùng, chỉ muốn giấc ngủ này có thể kéo dài mãi mãi.

Chân Lãng rút bàn tay đang cầm mấy sợi tóc của Giả Thược mà gãi nhẹ trên khuôn mặt cô, cúi đầu nhìn cô gái đáng yêu trong lòng mình, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.

Cô nàng hám ngủ tựa như một chú mèo lười rúc vào lòng anh, chỉ một động tác trong im lặng ấy thôi đã thể hiện ra sự dựa dẫm của cô đối với anh rồi, khiến anh càng không nỡ quấy rối giấc ngủ của cô.

“Hôm nay anh phải đi thay thuốc.” Anh nhìn lên trần nhà, như đang nói với không khí. “Nhân tiện định đi mua chút đồ, không biết em có muốn ra ngoài hít thở không khí một chút không?”

Cô nàng nào đó đang lim dim ngủ đột nhiên mở bừng mắt, giơ cao đôi chân nhảy xuống đất ngay lập tức: “Đi, đi ngay bây giờ thôi...”

Lời vừa mới dứt, cô lại đột nhiên kêu toáng lên rồi nằm xuống giường, ôm lấy cái chân thạch cao to tướng mà rên rỉ: “Đau, đau quá đi mất...”

Ngón tay anh đưa tới, nhẹ nhàng day lên huyệt vị trên đùi cô: “Đau chỗ nào?”

Cô ngước khuôn mặt nhăn nhó của mình lên, nói với giọng như làm nũng: “Ngủ lâu quá, chân bị tê rồi.”

Thở dài vẻ hết cách, anh lại ôm cô vào lòng: “Đồ ngốc, em vội cái gì chứ, nếu chân đau thì không ra ngoài nữa vậy.”

Ngón tay ấm áp của anh day nhẹ trên đùi cô, sau khi máu được lưu thông cô cảm thấy thoải mái vô cùng, lại dẩu môi nói: “Anh đã nói là sẽ ra ngoài rồi, không được ăn gian đâu đấy!”

Cặp mắt tròn xoe sáng long lanh của cô nhìn anh đăm đăm, khuôn mặt tràn đầy vẻ chờ mong và khao khát, lại có chút nũng nịu, đáng thương.

“Được rồi, được rồi.” Bàn tay anh ân lên huyệt vị của cô, ánh mắt hết sức dịu dàng. “Nhưng em phải đồng ý với anh, em chỉ được ngồi trên xe lăn, hơn nữa chỉ được tới đó đi lại một chút, rồi chúng ta sẽ quay về ngay.”

Cô vội vã gật đầu, cắp mắt híp lại thành một đường thẳng: “Để em đi xả nước tắm cho anh, chuẩn bị bàn chải đánh răng cho anh, rồi giặt quần áo cho anh nữa...”

Trong lòng cô chỉ có niềm vui khi được ra ngoài chơi, hoàn toàn không chú ý thấy đằng sau ánh mắt dịu dàng của người nào đó là vẻ lo lắng thoáng qua.

***

Bệnh viện.

“Em hãy ngoan ngoãn ở đây nhé, để chủ nhiệm Phạm xem kỹ cho em!” Chân Lãng vỗ nhẹ vai cô. “Anh đi tìm viện trưởng để nói chuyện về vấn đề nghỉ phép một chút.”

Giả Thược ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lấp lánh tiễn anh ra ngoài cửa.

Khi Chân Lãng vừa ấn vào nút thang máy, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh ngó qua số gọi tới hiển thị trên màn hình, rồi ấn nút nghe: “Chú Tạ ạ!”

Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia thận trọng mà bình tĩnh, kể lại một sự việc nào đó một cách trôi chảy. Chân Lãng chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới trả lời đôi câu, nét mặt vẫn hờ hững.

***

Chân Lãng mở cửa phòng làm việc, sắp xếp lại tài liệu trên bàn. Sau khi tất cả đã được phân loại và đặt vào đúng vị trí, anh xoay người lại dặn dò cô y tá bên cạnh: “Những bệnh án này em hãy đưa tới cho chủ nhiệm Vương, trong đó có ba cuộc phẫu thuật là của tuần này, khá quan trọng đấy.”

Cô y tá chớp chớp hai hàng mi dài, vội vã ghi lại những lời của Chân Lãng, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu.

Sau khi ghi chép xong xuôi, cô ngước mắt nhìn Chân Lãng, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa: “Bác sĩ Chân, anh định xin nghỉ phép rất lâu sao?”

Chân Lãng cười đáp: “Chừng hơn nửa tháng, tôi bận chút chuyện.”

“Chẳng lẽ bác sĩ Chân chuẩn bị kết hôn sao?” Cô y tá nhớ lại lời đồn mấy ngày trước về việc Chân Lãng xin nghỉ phép để về quê xem mặt, trong mắt ánh lên vẻ khao khát muốn được chứng thực, tất nhiên, đằng sau sự khao khát ấy, cô hy vọng mình sẽ nhận được một đáp án khác.

Chân Lãng bật cười, vẻ mặt có phần đắc chí nói: “Tới lúc đó tôi nhất định sẽ mời bọn em tới ăn kẹo mừng.”

Ánh mắt cô y tá thoáng cái đã trở nên buồn bã, cô lẳng lặng gật đầu.

Khi anh cất bước chuẩn bị ra ngoài, một bóng người tao nhã đột nhiên xuất hiện ngay trước cửa, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng: “Bác sĩ Chân!”

Chân Lãng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của cô gái xinh đẹp đó, mỉm cười hỏi: “Sao cô Vương lại ở đây thế, ông nội cô tới đây để khám lại hay sao?”

“Không.” Khuôn mặt Vương Thiếu Hoàn thoáng ửng hồng, nhưng ngay sau đó liền cố tỏ ra bình tĩnh. “Tôi nghe nói anh đã bị thương, cho nên đên đây thăm anh.”

Ánh mắt Chân Lãng dừng lại trên ông tay áo phẳng phiu của mình. Chiếc áo vét cao cấp đã bao bọc lấy thân hình cao lớn của anh, ống tay áo hoàn toàn che đi vết thương trên cánh tay anh, trông anh lúc này chẳng có vẻ gì là bị thương cả.

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Nụ cười của Chân Lãng dần trở nên rạng rỡ, giọng nói hết sức nhẹ nhàng. “Nhưng sao cô Vương lại biết tôi bị thương thế?”

“Chuyện này...” Nét mặt Vương Thiếu Hoàn tỏ ra có chút thiếu tự nhiên. “Chuyện này là do ông nội tôi nói, ông rất lo lắng cho anh, nói tôi nhất định phải tới thăm anh.”

Chân Lãng cất bước rời khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa chuyện trò với Vương Thiếu Hoàn: “Vậy cô chuyển lời cảm ơn tới ông Vương giúp tôi, hôm khác có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ tới nhà hỏi thăm.”

Vương Thiếu Hoàn đi sau anh, sắc mặt biến hóa không ngừng, hiển nhiên là đang vui vẻ: “Vậy chi bằng anh đến luôn đi, ông nội tôi nhất định sẽ rất vui đấy.”

“Giờ thì không được.” Anh thoáng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Trong nhà tôi có người đi lại không tiện, còn đang bắt tôi phải hầu hạ đấy.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Thiếu Hoàn lập tức trở nên rất khó coi, ấp úng một hồi lâu mới nói: “Anh có bạn gái rồi sao?”

“Cũng không hẳn.” Chân Lãng trả lời rất gọn gàng, trôi chảy.

Đương nhiên không phải là bạn gái rồi, người đó lúc này đã trở thành vợ chính thức của anh.

Vương Thiếu Hoàn thở phào một hơi, hoàn toàn không phát hiện mọi sự biến hóa trên khuôn mặt mình đã bị người ta nhìn thấy rõ.

Vẻ hy vọng lại một lần nữa hiện lên: “Bây giờ cũng đã trưa rồi, nếu bác sĩ Chân có thời gian rảnh, hay là chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc