“Cô Giả!” Sau lưng cô vang lên giọng nói trầm thấp của anh chàng kia: “Tôi đến muộn rồi, cốc trà sữa đó coi như là để chuộc lỗi được không?”
Giả Thược lẳng lặng dừng chân, ngoảnh đầu lại cười nhạt hỏi: “Không phải anh còn đến sớm hơn tôi sao? Đến muộn là sao chứ?”
Có thể gọi ra tên của cô, chắc đối tượng mà cô cần xem mặt hôm nay chính là anh ta rồi?
Anh ta tên là gì nhỉ? Hình như là Hạ Nguyên Hi thì phải?
Đưa mắt liếc nhìn vị trí mà anh ta vừa ngồi, Giả Thược đứng im ở đó, trong mắt là một nụ cười như có như không: “Anh Hạ dường như không có thành ý lắm thì phải.”
“Cho tôi xin lỗi được không?” Anh chàng cầm cốc trà sữa lên, trong nụ cười có mấy phần xấu hổ vì tâm tư bị vạch trần: “Người xưa đều nói mời trà tạ lỗi, trà sữa cũng là trà, có thể nể mặt một chút được không?”
Đưa mắt nhìn cốc trà sữa trong tay anh ta, nụ cười của Giả Thược càng thêm rạng rỡ: “Trong lễ nghi ngày xưa, mời trà là có ý tiễn khách, ý của anh Hạ tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi.”
“A!” Anh chàng không khỏi ngẩn người ra: “Xin lỗi, tôi sai rồi, vậy tôi mời cà phê được không?”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Giả Thược lên tiếng trước khi anh ta kịp quay sang ra hiệu cho cô nhân viên phục vụ: “Có điều việc ngồi xuống nói chuyện tiếp thì không cần nữa.”
“Ơ…” Hoàn toàn không ngờ Giả Thược lại nói như vậy, anh ta lại một lần nữa ngẩn ra: “Tại sao chứ?”
Chỉ cần không đói bụng và không nhìn thấy Chân Lãng, đầu óc Giả Thược luôn rất bình thường, phương diện xã giao lại càng thành thạo. Tiệm chụp hình “Hướng Dương Vàng” có thể nổi tiếng như hiện nay không phải chỉ dựa vào sự tính toán của Phương Thanh Quỳ, khả năng giao tiếp của Giả Thược cũng đóng góp công lao rất lớn.
Sau khi thấy rõ vẻ ngạc nhiên của người trước mặt, Giả Thược mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi có thể hỏi anh hai câu hỏi trước không?”
Dáng vẻ tự tin cùng với khí thế tràn đầy khiến nét đẹp của cô lại có thêm mấy phần khí khái, anh chàng kia không kìm được nghiêm túc nói: “Xin cứ hỏi!”
“Thứ nhất, anh cần một người vợ hiền đảm đang hay là một người vợ có sự nghiệp của bản thân?”
Anh chàng kia suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.”
“Thứ hai, anh có yêu cầu bạn gái của mình phải còn trinh không?”
Anh chàng ngẩn ra một chút, sau đó liền cười xòa, vừa cười vừa lắc đầu nói: “Thời đại này rồi mà còn có người đưa ra yêu cầu như thế sao? Nói thực lòng, bản thân tôi cũng chẳng còn, do đó tuyệt đối không bao giờ yêu cầu đối phương chuyện này cả.”
Trong lòng thở phào một hơi, Giả Thược không kìm được thầm nghĩ, lần này có lẽ đã gặp được một người bình thường rồi.
“Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện rồi chứ?”
Giả Thược vẫn cảm thấy chưa chắc chắn cho lắm, đang lúc do dự, chợt có một bóng người mặc com lê màu đen chậm rãi bước vào từ ngoài cửa. Lông măng toàn thân cô lập tức dựng đứng cả lên.
Cảm giác ớn lạnh nổi lên phía sau lưng Giả Thược, chạy dọc theo huyết quản, lan ra khắp toàn thân.
Trong đầu cô thoáng qua một câu nói kinh điển không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong phim - tôi có một dự cảm rất không lành!
Sở dĩ sao chổi được gọi là sao chổi, tất nhiên là bởi nó có sức phá hoại hết sức ghê người. Đặc biệt là đối với cô, sự tồn tại của Chân Lãng giống như một quả bom không biết bao giờ sẽ nổ, còn lời hứa khi xưa thì tựa như một sợi dây buộc chặt quả bom ấy vào người cô. Giờ đây ngoài việc cầu mong quả bom ấy là bom xịt ra, cô chẳng thể làm gì khác cả.
Chân Lãng đi ngang qua chiếc bàn của cô, khoan thai ngồi xuống một chiếc ghế ở cách đó không xa, không hề nhìn cô lấy một lần, vẻ mặt cũng chẳng thay đổi chút nào cả.
Lúc này toàn thân Giả Thược đều đã cứng đờ, tinh thần tập trung hết cỡ, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào từng động tác của đối phương.
Cứ giống như là ngày trước khi cô đứng trên sàn thi đấu vậy, tất cả tinh thần đều phải tập trung lên người đối thủ, nhưng sự cảnh giác của cô lúc này còn hơn khi đó rất nhiều.
Một cốc cà phê, một cuốn sách, hắn ngồi đó với vẻ ung dung nhàn nhã.
Một chiếc bàn, hai con người, lúc này tâm trạng cô đang rối loạn vô cùng.
“Thực ra mấy câu mà cô vừa hỏi, trung tâm môi giới hôn nhân sớm đã nói với tôi rồi.” Anh chàng ngồi đối diện cười khách sáo nói: “Họ nói đó là yêu cầu đặc biệt của cô, sau khi xác định là không có vấn đề gì thì mới gặp mặt.”
“Hả?” Giả Thược có chút lơ đễnh: “Vậy à!”
Không được, cô không thể dồn hết sự chú ý lên người tên sao chổi kia được, lần này cô nhất định phải xem mặt một cách nghiêm túc!
“Con gái mà dám trực tiếp đưa ra những câu hỏi như vậy đúng là khá can đảm đấy, tôi rất thích những cô gái có phong cách như vậy, do đó mới muốn được gặp cô.” Anh chàng đó có một giọng nói dễ nghe, tiết tấu nói chuyện lại hợp lý, khiến người nghe cảm thấy thoải mái vô cùng: “Nhưng tôi chưa đi xem mặt bao giờ, do đó có chút lo lắng, muốn đến trước một chút để xem thử, nếu không vừa ý thì tôi sẽ không xuất hiện, chuyện này cho phép tôi được xin lỗi!”
Chân Lãng từ đầu đến cuối chỉ xem sách, không có biểu hiện lạ nào. Đây là tình hình mà Giả Thược quan sát được sau rất nhiều lần lơ đễnh.
“À, không sao.” Cô cố gắng bắt mình phải tập trung vào việc xem mặt hiện giờ, nâng cốc cà phê trước mặt lên nhấp lấy một ngụm.
Anh chàng kia ngó qua túi đường còn chưa được động tới trên bàn: “Cô Giả thích uống cà phê đắng sao?”
“Đúng vậy.”
Trong lúc trả lời, cô loáng thoáng nhìn thấy cái gã đang bưng cốc cà phê kia khẽ cười một tiếng, phát ra âm thanh rất nhẹ.
“Có rất ít cô gái thích uống cà phê đắng như vậy, cô Giả đúng là một người đặc biệt!” Một lời tâng bốc được nói ra bằng giọng hết sức dễ nghe, hơn nữa cũng không có vẻ gì là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đặc biệt cái rắm ấy, chẳng qua là vì bị người ta hãm hại, do đó cô mới không thích đồ ngọt mà thôi!
Một ánh mắt hằn học được ném đi, nhắm thẳng vào tên đầu sỏ gây tội.
Chân Lãng thì vẫn thản nhiên như thường, ung dung xem sách, tựa như không cảm giác được điều gì, duy có một bàn tay là đưa lên day nhẹ phần lông mày phía trên đuôi mắt.
Hắn ta đang cười thầm! Còn đang nghe trộm bọn cô nói chuyện!
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Chân Lãng, tất nhiên biết rõ ý nghĩa ẩn đằng sau động tác này là gì.
Khuôn mặt cô đơ ra, hậm hực dời ánh mắt trở về, trong lòng thầm thề rằng sẽ không thèm nhìn hắn thêm lần nào nữa…
Cô đưa tay lên chống cằm, dùng cánh tay che đi cái gã đáng ghét cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trong tầm mắt kia.
“Cô Giả, hồ sơ ở trung tâm môi giới hôn nhân có ghi là cô chưa yêu đương bao giờ, không biết có đúng vậy không?”
Giả Thược thản nhiên gật đầu: “Cũng gần như vậy.”
Hồi tiểu học và trung học cơ sở cô chỉ suy nghĩ xem nên làm thể nào để thi đấu cho tốt, rồi còn vào đội tuyển quốc gia; hồi trung học phổ thông và đại học, cô còn bận nghiên cứu xem nên đối phó với Chân Lãng thế nào; ba năm sau đó, cô bị Phương Thanh Quỳ kéo đi lập nghiệp, đừng nói là yêu đương, bên cạnh cô ngay đến một con gián đực cũng chẳng có.
“Hai mươi lăm năm giản đơn bình lặng đã trôi qua, thật chẳng có mấy điều hay để kể.” Cô nói đùa bằng giọng tự giễu mình.
“Ai nói vậy chứ?” Trong ánh mắt anh chàng kia như đang ẩn chứa điều gì đó: “Tiểu Long Nữ cũng phải sống cảnh cô quạnh suốt mười sáu năm, sau đó mới đợi được Dương Quá tới.”
Tiểu Long Nữ?
Cô?
Không ngờ lại có người mang cô ra so sánh với Tiểu Long Nữ, xem ra cho dù phải lập tức ngã xuống cô cũng có thể nhắm mắt được rồi.
“Phì…” Một âm thanh khả nghi bất chợt vang lên, kèm theo đó còn có những tiếng ho sặc sụa.
Toàn bộ sức chú ý của Giả Thược lại một lần nữa bị những tiếng ho ấy thu hút, lần này cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng cười đến nghiêng ngả của tên khốn kia.
Giờ đây cô thật muốn đưa tay bóp miệng cái gã ngồi đối diện, bắt hắn liếm hết những lời vừa nói trở về.
“Có phải cô Giả cũng đang chờ đợi Dương Quá không?”
Giả Thược lén liếc nhìn qua chỗ Chân Lãng một chút, nụ cười vui vẻ của hắn khiến cô cảm thấy tức tối vô cùng. Hắn cười đủ chưa chứ? Đã cười suốt một phút rồi đấy!