Cái gã đang chậm rãi ăn bò bít tết kia khẽ ho một tiếng, đặt dao dĩa trong tay xuống bàn, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.
Sao hắn ta không bị nghẹn chết luôn đi nhỉ?
Giả Thược lườm hắn ta một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, trên mặt nở một nụ cười đoan trang giả dối, nhìn anh chàng trước mặt.
Trong chiếc đĩa nhỏ nhắn xinh xắn nằm chỏng trơ mấy lát chuối khô, anh chàng nọ nhanh tay nhanh mắt chụp về phía chiếc đĩa, đợi khi bàn tay anh ta rụt trở về, trong đĩa chỉ còn lại hai, ba lát chuối khô đang nằm ngắc ngoải.
“Cô Giả, không cần phải khách sáo với tôi đâu, bữa này tôi mời, cô muốn ăn gì cứ gọi thoải mái!” Vừa nói anh ta vừa đẩy cuốn thực đơn tới trước mặt Giả Thược.
Khi cơn đói phải đối mặt với những món ăn ngon lành, đầu hàng là lựa chọn thường thấy nhất, đặc biệt là với những người như Giả Thược. Ánh mắt cô cứ luôn không kiềm chế được liếc về phía chiếc bàn ở góc phía trên, nhìn chằm chằm vào món bò bít tết trước mặt Chân Lãng.
Ngón tay cô lướt đi trên cuốn thực đơn, dừng lại tại vị trí của món bò bít tết.
“Thế này thật là đắt quá đi!” Ngón tay anh chàng ngồi đối diện lập tức chỉ vào cuốn thực đơn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: “Cô xem này, chỉ có vậy mà lấy những tám đồng, tổng cộng mới có được bao nhiêu lát chuối khô chứ? Tám đồng ở bên ngoài có thể mua được nửa cân chuối khô rồi, ăn nửa tháng chưa chắc đã hết.”
Giả Thược ngẩng đầu lên, cặp mắt mở to hết cỡ. Cô phát hiện khuôn mặt của cô nhân viên phục vụ bên cạnh cũng hơi co giật, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, khẽ nở một nụ cười nghề nghiệp.
Trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ mà Phương Thanh Quỳ đã dặn đi dặn lại - thanh lịch.
Đúng vậy, thanh lịch, nhất định phải tỏ ra mình là một người thanh lịch.
Thôi vậy, đành uống cà phê chứ biết sao, đợi lát nữa về nhất định phải ăn uống thả cửa một phen mới được.
Cô lật qua hai trang, ngón tay dời đến vị trí cốc cà phê, khẽ gật đầu với cô nhân viên phục vụ…
“Một cốc cà phê những hai mươi lăm đồng.” Anh chàng cầm cốc nước đá lên uống lấy một ngụm: “Một bình cà phê những hơn tám mươi đồng. Nếu tôi đi mua cà phê hòa tan, một hộp mới có mười mấy đồng, uống trong nửa tháng cũng chưa chắc đã hết.”
Nụ cười thanh lịch của Giả Thược cứng đơ trên khuôn mặt, ngón tay đang chỉ vào cuốn thực đơn cũng chậm rãi thu về. Cô nhân viên phục vụ cầm chiếc bút trong tay, nhìn Giả Thược bằng ánh mắt dò hỏi.
“Thôi vậy.” Giả Thược khẽ lắc đầu, đột nhiên nhìn thấy anh chàng nào đó đang cúi đầu nói chuyện với một cô nhân viên phục vụ khác. Khi phát hiện ra ánh mắt của cô, hắn ta khẽ nở một nụ cười điềm đạm, nâng cốc cà phê trong tay lên, nhấp một ngụm, rồi ngồi dựa lưng vào ghế vẻ thỏa mãn.
Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng Giả Thược, nhưng cô vẫn bình tĩnh dời ánh mắt khỏi gã đáng ghét kia, cố gắng tập trung sức chú ý của mình lên anh chàng trước mặt, lặng lẽ mỉm cười duy trì hình tượng của một cô gái ngoan hiền.
“Cô nhìn nơi này xem, bố trí bình thường, không khí bình thường, âm nhạc cũng bình thường nốt.” Ánh mắt anh chàng trước mặt thoáng ngó nghiêng, ngón tay chỉ vào từng góc lớn góc nhỏ của cửa hàng: “Một nơi tệ thế này mà cũng được gọi là quán cà phê cao cấp nhất trong thành phố, đến cái khăn trải bàn cũng khiến người ta cảm thấy không vừa mắt chút nào.”
Giả Thược đã chú ý thấy khuôn mặt của cô nhân viên phục vụ đứng cách mình không xa lại một lần nữa đơ ra, nhưng sau đó chỉ thoáng bĩu môi, cố gắng hết sức đứng im không nói gì.
Giả Thược khẽ cười gượng gạo, quả thực không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy như có lửa đốt sau lưng.
Ánh mắt của cô nhân viên phục vụ khiến một người xưa nay vốn qua loa tùy tiện như Giả Thược cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nhưng anh chàng trước mặt hiển nhiên là chưa ý thức được điều này, đột nhiên nhìn ngó khắp xung quanh.
“Cô Giả, cô nhìn thấy chưa…” Anh chàng hơi hất hàm, tỏ ý bảo Giả Thược hãy nhìn sang bên cạnh: “Cô trông người đó kìa, thật là quái gở quá đi, cửa hàng không ra gì nên đến khách hàng cũng khó coi luôn.”
Lông mày Giả Thược hơi giật giật, một câu “liên quan quái gì đến anh” thiếu chút nữa đã bật ra, ngón tay nắm chặt lấy góc bàn, khẽ gật đầu một cách rất thiếu tự nhiên, đồng thời cố gắng để hai hàng lông mày của mình không nhíu chặt lại.
“Khụ khụ…” Người nào đó kia lại một lần nữa đưa tay lên che miệng, khẽ ho một tiếng, ánh mắt tập trung vào tập tài liệu trước mặt, hoàn toàn không biết rằng hành động vô ý của mình đã lại một lần nữa thu hút sự chú ý của người khác.
Cô là một người hấp tấp, nóng nảy, chuyện gì cũng rõ ràng dứt khoát, ghét nhất là loại người nói nhiều và hay chỉ trỏ, mà cái gã ở phía đối diện này lại hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn ấy, khiến cô chỉ muốn đứng dậy bỏ đi ngay.
“Mà cô xem nhân viên phục vụ của bọn họ này, người thì cao, người thì thấp, chẳng đều nhau gì cả…” Anh chàng đó vẫn không nhận ra cái miệng của Giả Thược lúc này đã méo xệch, tiếp tục lớn tiếng chê bai.
“Thật ngại quá, tôi…” Giả Thược lên tiếng ngắt lời cái gã đang lải nhải không ngừng đó, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nhưng, đúng vào lúc lời của cô mới nói ra được một nửa, Chân Lãng lại chợt ngoảnh đầu nhìn qua, trong mắt ẩn chứa vẻ bỡn cợt, nét mặt thì hết sức ung dung. Cái điệu bộ đó khiến Giả Thược bực tức nuốt hết những lời đã ra đến đầu lưỡi trở về, thiếu chút nữa còn cắn phải lưỡi.
“Chúng ta nói về chuyện khác đi!” Cho dù cặp mông lúc này đã khó chịu như có nhọt, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, trong lòng thì thầm suy tính xem có biện pháp nào hay không.
Với khoảng cách giữa bọn họ lúc này, có lẽ Chân Lãng sẽ không nghe được gì đâu nhỉ? Chắc là vậy rồi.
“Cũng được, chúng ta nói chuyện khác.” Anh chàng đó cuối cùng cũng dời ánh mắt xoi mói khỏi người các nhân viên phục vụ, quay sang nói với Giả Thược: “Không biết thu nhập mỗi tháng của cô Giả là bao nhiêu nhỉ?”
Thu nhập mỗi tháng là bao nhiêu à?
Giả Thược chớp chớp cặp mắt tròn xoe, cố gắng lùng sục trong trí nhớ của mình, muốn nhớ lại con số mà Phương Thanh Quỳ thông báo cho mình mỗi tháng.
Sau khi nghĩ ngợi suốt một hồi lâu cô mới moi ra được một con số, đang chuẩn bị trả lời, anh chàng trước mặt đã giành nói trước: “Cô Giả không tiện nói thì thôi, không sao hết, vậy tôi có thể biết cô đang làm việc ở doanh nghiệp hay cơ quan nhà nước không? Nếu là doanh nghiệp thì là doanh nghiệp quốc doanh hay là doanh nghiệp tư nhân vậy? Có ổn định không?”
Doanh nghiệp? Cơ quan nhà nước?
Doanh nghiệp quốc doanh? Doanh nghiệp tư nhân?
Vấn đề này lại một lần nữa khiến Giả Thược phải trầm ngâm suy nghĩ, cô đang cố tìm lấy một cách gọi thích hợp cho công việc của mình.
“Hì…” Khó khăn lắm mới suy nghĩ thông suốt, Giả Thược đang định lên tiếng trả lời, người phía đối diện đã hất hàm nói trước: “Có phải là không có việc làm không?”
“A…” Cô lại một lần nữa chỉ kịp nói ra được một chữ.
Người ngồi trước mặt đã tranh thủ thời gian ấy uống được mấy ngụm nước: “Không có việc làm cũng không sao, thu nhập của tôi cũng đủ nuôi vợ, sau khi kết hôn để vợ ở nhà hưởng phúc cũng không có vấn đề gì.”
Ngồi với nhau bao nhiêu lâu như vậy, có mỗi câu này là nghe lọt tai, trong lòng Giả Thược thầm nghĩ như thế.
“Có điều…” Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc váy của Giả Thược: “Tôi cảm thấy phụ nữ không nên suy nghĩ quá nhiều đến việc ăn mặc và trang điểm, nếu không sẽ rất lãng phí. Rất nhiều cô gái một tháng mua đến mấy cái áo, lại thêm cả quần, túi xách, giày, thật là quá lãng phí, chẳng hạn như túi xách và giày, cứ nên dùng cho hỏng hẳn đi rồi hẵng mua cái mới chứ!”
Giả Thược đưa tay chống cằm, trong lòng thầm nghĩ, nếu hôm nay ngồi ở vị trí của mình là Phương Thanh Quỳ, tình hình sẽ thế nào nhỉ?
“Còn nữa!” Anh chàng kia uống một ngụm nước thật lớn, xem ra lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt tiếp.
Còn Giả Thược lúc này thì như đã đi vào chốn Bồng Lai tiên cảnh, hồn phách và thân thể tách rời khỏi nhau.
Đối diện với khuôn mặt đang ba hoa xích thố, lại nhìn cặp môi đang khép mở không ngừng, cô dời ánh mắt của mình đi hướng khác một cách rất tự nhiên.
Cô nhân viên phục vụ vừa nãy đặt mấy chiếc hộp đã được gói bọc cẩn thận xuống trước mặt Chân Lãng, Chân Lãng gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi lại tiếp xúc xem tập tài liệu trong tay, thỉnh thoảng còn lấy bút ra viết lách gì đó.
Hắn định mang về sao?
Trong lòng Giả Thược bắt đầu tính toán… Đợi lát nữa cùng về nhà, Chân Lãng còn phải lái xe, như vậy cô sẽ có cơ hội cướp đồ ăn rồi.
Đồ của hắn ta không cướp thì cũng phí, ăn hết đồ ăn đêm mà hắn chuẩn bị luôn, cho hắn phải biết mùi đói bụng.
Trong khi đầu óc đang không ngừng tính toán, không ngờ cô vẫn có thể nghe kịp những lời như súng liên thanh của cái gã ngồi đối diện với mình: “Có rất nhiều người phụ nữ thích trang điểm, chai chai lọ lọ chất đầy cả đống, quá ư dung tục! Hôm nay một chai ngày mai một chai, quá ư lãng phí! Rồi thì bôi bôi phết phết gì đó, quá là chuộng cái mẽ ngoài! Phụ nữ là phải ở nhà trông con, đừng có suốt ngày nghĩ đến việc đi chơi bời hay mua sắm. Đúng rồi, nói đến chơi bời, tôi ghét nhất là những nơi như quán bar hay quán karaoke, quá lãng phí tiền, cô Giả không tới những nơi đó chứ?”
“Không!” Giả Thược trả lời trong vô thức, còn tâm tư thì sớm đã bay đến tận chân trời, đang suy nghĩ xem nên ăn bánh chẻo nhân tôm trước hay là nên ăn cơm hấp hải sản trước.
“Nếu sau này tôi lấy vợ, mỗi tháng sẽ cho cô ấy hai trăm đồng làm tiền tiêu vặt, cô Giả thấy thế nào?” Đôi mắt sáng lấp lánh của anh ta nhìn Giả Thược vẻ dò hỏi, dường như đang muốn ám chỉ điều gì.
“Ừ!”
Hắn đưa cho vợ bao nhiêu tiền thì có liên quan gì đến cô chứ?
Anh chàng nghe thế thì vui mừng vô hạn, liền vạch từng ngón tay ra bắt đầu phân tích: “Tôi đã tính qua rồi, mua một chiếc áo không tốn đến năm mươi đồng, mua một chiếc quần không tốn đến năm mươi đồng, mua một đôi giày cũng không tốn đến năm mươi đồng, vẫn còn thừa lại năm mươi đồng nữa, mà huống chi một người phụ nữ tiết kiệm không thể tháng nào cũng mua quần áo được, chỗ không nên tiêu tiền thì đừng tiêu!”
“Còn nữa, tôi không thích phụ nữ hút thuốc uống rượu, cô Giả không có sở thích về mặt này chứ?”
Ánh mắt Giả Thược lúc này đang nhìn chăm chăm vào mấy hộp đồ ăn trên bàn của Chân Lãng. Khi chiếc túi đựng mấy hộp đồ ăn đó bị hai ngón tay dài mảnh khảnh của anh xách lên, cô không kìm được lập tức đứng dậy, rồi nhanh chóng cất bước đi theo.
“Ơ kìa…” Anh chàng kia cũng vội vã đứng dậy, đuổi theo Giả Thược: “Cô Giả…”
Một cánh tay chặn trước mặt anh ta: “Xin lỗi, anh còn chưa thanh toán.”
Anh ta vội vã móc ví, thỉnh thoảng còn nhìn về phía bóng dáng Giả Thược đang đi xa dần, có chút sốt ruột: “Các người phục vụ cũng tệ quá đi, chỉ thanh toán thôi sao mất nhiều thời gian thế? Mà tôi mới ngồi không đến nửa tiếng đồng hồ, không ngờ lại lấy của tôi những hơn hai mươi đồng, chỗ tiền này có thể mua được mấy chục cái bánh bao, ăn một tuần cũng không thành vấn đề ấy chứ.”
Sau khi đếm kỹ lại những đồng tiền lẻ anh ta mới cẩn thận nhét vào ví và cất đi, miệng còn lầm bầm không ngớt, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối.
“Này anh.” Cô nhân viên phục vụ khoan thai nói: “Tôi khuyên anh nên đi tìm một người đàn ông ấy, chỉ có đàn ông mới không thích mua quần áo, không thích trang điểm, cũng không cần làm tóc, sửa móng tay, thậm chí còn không có đèn đỏ, hai người ở với nhau mấy chục năm, tính ra cũng tiết kiệm được không ít tiền mua băng vệ sinh đấy.”
Anh chàng nọ: “…”
* * *
Giả Thược lúc này đã đói lắm rồi, trên đường đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mấy hộp đồ ăn trong tay Chân Lãng, gần như là chạy theo lên xe của anh. Khi bàn tay Chân Lãng vừa mới buông ra, Giả Thược liền giật ngay lấy chiếc túi.
Cô nàng khụt khịt cái mũi, cặp mắt sáng rực lên, dáng vẻ giống hệt như một con cún vừa kiếm được mồi, vội vã cắn xé tan tành cái túi đựng. Sau khi mở được chiếc hộp đựng bánh chẻo nhân tôm ra, cô liền nhón ngay một cái bỏ vào trong miệng, tâm trạng trở nên vui vẻ vô cùng.
Chân Lãng lùi xe một cách thành thạo, đồng thời hờ hững nói: “Đó là đồ ăn đêm của tôi, trả tiền đi!”
Đáp lại anh là những động tác nhét bánh chẻo vào miệng càng mau lẹ hơn, Giả Thược vừa giậm chân đấm ngực vừa ra sức nhai lấy nhai để, trong thời gian đó còn không quên trừng mắt lườm anh: “Không có tiền.”
Chân Lãng dừng xe lại, đưa tay ra muốn giành lại mấy hộp đồ ăn. Giả Thược né tránh một cách khéo léo, rồi lại bỏ bánh chẻo vào miệng, kèm theo đó là một nụ cười như để thị uy.
“Cô Giả…” Anh chàng kia chạy ra từ trong quán cà phê, vừa đuổi theo chiếc xe vừa hô lớn. Giả Thược đang nhai bánh chẻo, thoáng liếc mắt nhìn ra ngoài xe một chút, khuôn mặt hơi có vẻ mơ màng, hình như không nhớ ra đối phương là ai.
Khi anh chàng kia chỉ còn cách chiếc xe chừng hai bước chân, chiếc xe đột nhiên chuyển động, lao vút đi ngay sát bên cạnh anh ta, khiến bụi đất bốc lên mù mịt.
Mọi sự chú ý của Giả Thược đều tập trung vào những cái bánh chẻo nhân tôm trong tay, căn bản không có chút phản ứng nào.
Chân Lãng chăm chú nhìn về phía trước, hờ hững nói: “Lần sau nhớ nói với trung tâm môi giới hôn nhân, kêu họ đừng giới thiệu những người đàn ông nói nhiều cho cô!”
“Phì…” Miếng bánh chẻo vừa bỏ vào miệng bay thẳng ra ngoài, Giả Thược sửng sốt ngoảnh mặt qua: “Sao anh biết?”
“Nhìn vẻ mặt cô, tôi đoán thế.”
Giả Thược ngây người ra đó, trong đầu chợt thoáng qua một câu nói kinh điển.
Trên thế gian này người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn.