Bên nhau đã một năm, cũng đến lúc phải về nhà họ Trình gặp mặt bố mẹ chồng, Tần Chân vừa hồi hộp lại vừa căng thẳng.
Cô đã thức giấc từ bốn rưỡi sáng. Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực nhưng cô không sao ngủ tiếp được. Cô cố khép đôi mi mệt mỏi, đầu óc vẫn tỉnh như sáo.
Giây phút bước vào cửa nhà họ Trình, Tần Chân hơi luống cuống. Dẫu đã đoán trước mức độ giáu có của chủ tịch tập đoàn Viễn Hàng, nhưng khi nhìn thấy sân tennis trong nhà – giữa thành phố B tấc đất ta6qc vàng này – cô vẫn thấy choáng váng.
Cô khẽ kéo tay Trình Lục Dương, nhỏ nhẹ: “Em cứ thấy chột dạ thế nào ấy”.
“Em có phải bồ nhí nuôi giấu bí mật của anh đâu mà phải chột dạ?”. Trình Lục Dương trấn an, “không sao đâu, nếu ông ấy dám tỏ thái độ, em cứ việc tuyên bố trong bụng mình đã có cháu nội! Nếu ông ấy dám nổi giận, em sẽ cho cháu nội ông ấy biết tay!”.
Tần Chân phì cười, rồi cứ thế bị Trình Lục Dương kéo đến cổng lớn.
Cô giúp việc trong nhà nghe tiếng chuông lập tức ra mở cửa cho bọn họ. Tần Chân cùng Trình Lục Dương cởi giày rồi bước vào phòng khách.
Trên ghế bành có hai người đang ngồi. Người thứ nhất là Lục Thư Nguyệt – người Tần Chân mới gặp cách đây không bao lâu, người đàn ông còn lại tóc đã bạc ba phần, gương mặt nghiêm nghị, không tùy tiện nói cười. Đó chính là cha của Trình Lục Dương.
Lục Thư Nguyệt cười tươi rói: “Chân Chân đến rồi hả? Hai bác chờ mãi!”.
Trình Viễn Hàng đang đọc báo bằng chiếc kính gọng vàng, chỉ ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Tần Chân một lượt rồi lại tiếp tục cúi xuống chuyên mục tin tức xã hội. Mặt ông không chút cảm xúc.
Lục Thư Nguyệt khẽ đẩy tay chồng: “Kìa, cháu nó chào ông đấy!”.
“Thế à?”Trình Viễn Hàng thờ ơ đáp: “Không quen!”.
Trình Lục Dương toan mở miệng thì bị Tần Chân chặn lại. Cô mỉm cười, thưa với Trình Viễn Hàng: “Cháu chào bác trai, cháu là Tần Chân, bạn gái của Trình Lục Dương ạ”.
Trình Lục Dương nhanh chóng bổ sung: “Sắp thành bà xã đến nơi rồi!”.
Trình Viễn Hàng cau mặt, quẳng tờ báo lên bàn trà cái “bộp”: “Bà xã à? Nói thế mà cũng nghe được hả? Dựng vợ gả chồng là chuyện lớn cả đời người, không được cha mẹ cho phép mà dám tự ý quyết định. Con còn coi bố và mẹ con ra gì nữa không?”.
“Chuyện đó con phải nghĩ đã mới biết được.”Trình Lục Dương không sợ chết đáp.
Lục Thư Nguyệt cười dàn hòa rồi bảo Tần Chân và con trai ngồi xuống trò chuyện. Bà thăm hỏi hai bạn trẻ đủ điều, cực kỳ quan tâm săn sóc.
Ánh mắt sắc như dao của Trình Viễn Hàng vẫn xẹt qua Tần Chân, khiến cô bối rối lo âu. Sau một hồi xem xét đánh giá, ông không nói câu gì khó nghe mà chỉ bảo: “Nếu cô Tần đã là bạn gái của Lục Dương, liệu có ngại nói chuyện riêng với tôi một lát không?”.
“Sao có thể thế được? Tại sao bạn gái của con lại phải nói chuyện riêng với bố? Bố định chia rẽ tình cảm của tụi con chứ gì?”Vừa nghe thấy bố bảo muốn nói chuyện riêng với Tần Chân, Trình Lục Dương đã căng thẳng, vội vàng xù lông nhím, sợ Tần Chân bị bắt nạt.
Trình Viễn Hàng không thèm đôi co với anh, ông chỉ cười nhạt: “Sao, đã quyết lấy người ta làm vợ rồi mà còn không cho con dâu nói chuyện riêng với bố chồng à?”.
“Con lấy cô ấy chứ có phải bố lấy cô ấy đâu, đưa cô ấy về đây chẳng qua là cho phải phép với người lớn, để giữ thể diện cho bố mẹ chứ có phải là để bố mẹ xét duyệt đâu?”Trình Lục Dương chẳng bao giờ chịu nói chuyện tử tế với bố, “Không được, con không cho phép hai người nói chuyện riêng!”.
Trình Viễn Hàng vẫn cười: “Chắc con thấy bạn gái mình quá kém cỏi, không qua nổi ‘cửa’ của bố chứ gì? Bố chưa nói gì mà đã chột dạ rồi”.
Trình Lục Dương phá lên cười: “Ha ha, con chột dạ đấy, thì đã làm sao nào? Tiếc là con quá hiểu bố, từ trước đến giờ bố chưa bao giờ hài lòng về con thì làm sao mà hài lòng với bà xã con chọn được? Suốt đời bố đã hài lòng về ai bao giờ đâu. Đến cả con trai cả của bố cũng bị bố mắng mỏ thì con làm sao dám để người vợ còn chưa kịp cưới của mình nói chuyện riêng với bố được. Nỡ bố dọa cô ấy chạy mất thì con biết làm thế nào?”.
Tần Chân kéo tay anh, ngăn anh nói tiếp, rồi cô thong thả lên tiếng: “Cháu sẵn lòng trò chuyện riêng cùng bác ạ!”.
Trình Lục Dương cau mày, đứng chắn trước mặt cô: “Kể chuyện cười thế giới à? Không cho!”.
Tần Chân thủ thỉ bên tai anh: “Nghe em đi, em có phải thỏ trắng chuyên bị bắt nạt đâu, anh không nhớ cảnh em cãi nhau với anh chàng đưa hàng thế nào à? Anh có thấy em chịu thiệt bao giờ không?”.
Trình Lục Dương nhướng mi, nhìn cô nửa tin nửa ngờ.
“Em vốn muốn nói chuyện với bố anh từ lâu rồi, để em đi một chuyến xem sao!”. Tần Chân tràn trề khí thế.
Trình Lục Dương cảm thấy diễn biến sự việc bắt đầu vượt khỏi dự liệu của anh.
Thư phòng của nhà họ Trình rộng đến mức khiến người ta phải trầm trồ. Phòng khách ở tầng một, thư phòng trên tầng hai.
Tần Chân theo chân Trình Viễn Hàng bước lên những bậc thang bằng gỗ cổ kính mà vững chãi, ngắm bóng lưng già mua nhưng thẳng tắp của ông, để ý thấy ông thỉnh thoảng lại ho khù khụ, cô phát hiện ra sức khỏe của ông không tốt.
Ông đẩy cửa thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế bành nhung đỏ thẫm viền vàng theo phong cách phục hung rồi tiện tay chỉ vào chiếc ghế bành đối diện, bảo: “Cô Tần, ngồi đi!”.
Tần Chân vâng lời ngồi xuống.
Trước khi Trình Viễn Hàng mở miệng, cô đã nhanh nhảu lễ phép: “Không giấu gì bác, thực ra cháu đã muốn gặp bác từ lâu rồi ạ!”.
Trình Viễn Hàng không ngờ cô lại “khai chiến”trước. Ông nhìn cô hờ hững: “Ý cô Tần là, cô đã muốn được gả vào nhà họ Trình từ lâu, chỉ trách Lục Dương đưa cô về đây quá muộn chứ gì?”.
Chậc, bác trai à, bác phải tự tin đến đẳng cấp nào mới có thể ảo tưởng rằng ai cũng nhăm nhe đào mỏ tài sản nhà bác vậy?
Tần Chân mỉm cười: “không phải đâu ạ, chỉ là cháu có đôi lời muốn trực tiếp nói với bác mà thôi”.
Trình Viễn Hàng nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm không hề kiêng nể, thấy vẻ mặt cô kiên định, bỗng chốc ông không biết phải nói gì.
Ông cảm thấy đứa con gái này khác hẳn lúc mới bước vào nhà: Lúc ấy, trông cô rất lo lắng, ánh mắt đầy e dè, còn giờ đây, cô nhìn thẳng vào ông, không hề khách sáo.
Trình Viễn Hàng bỗng có cảm giác những lời Tần Chân sắp nói không dễ nghe chút nào. Nhưng mặt ông vẫn sa sầm: “Chuyện gì?”.
Tần Chân nói thẳng: “Có lẽ những lời cháu nói không hề dễ nghe, mong bác hãy chuẩn bị tâm lý”.
Trình Viễn Hàng nhíu mày: “Ý của cô Tần là gì?”.
“Cháu đã nói rất rõ rồi, chỉ nhắc bác trước một chút thôi, nếu bác đã sẵn sang thì cháu xin phép nói.”
Tần Chân chưa kịp nói câu nào mà Trình Viễn Hàng đã vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Tần Chân hít một hơi dài rồi lên tiếng: “Bảy tháng trước, cháu tình cờ gặp gỡ con trai bác. Lúc ấy cháu cảm thấy anh ấy là kẻ ngang ngược nhất, phiền phức nhất, khó chịu nhất trên thế giới này. Cứ mở miệng ra là khiến người ta tức chết, chẳng khác gì đứa bé không được dạy dỗ tử tế”.
Cô thấy trán Trình Viễn Hàng càng nhíu chặt thêm, có lẽ ông khó chịu vì câu “Không được dạy dỗ tử tế”của cô.
Nhưng cô không cho ông bất cứ cơ hội nào để phản bác: “Rồi sau đó do công việc, chúng cháu bắt đầu tiếp xúc nhau mỗi ngày. Ban đầu cháu cảm thấy anh ấy là người cô độc, cáu bẳn, khó gần, thậm chí còn chẳng có lấy một người bạn, đến cả người trợ lý thân cận nhất cũng khó lòng chạm đến cõi lòng anh ấy. Lúc ấy cháu nghĩ, người bố người mẹ nào đã dạy dỗ ra một đứa con trai như thế? Sao có thể để anh ấy không thèm bận tâm đến cảm nhận cùa người khác, sống trên đời mà cứ như ở chỗ không người”.
Giọng nói lạnh như bang của Trình Viễn Hàng vọng đến: “Cô Tần, ăn nói phải có suy nghĩ, cẩn thận hậu quả…”.
“Ngại quá, cháu chưa nói hết, bác Trình là người có học thức, xin đừng cắt lời người khác.”Tần Chân càng nói càng không khách sáo.
“Tiếp xúc được vài tháng, cháu đã hiểu thêm về Trình Lục Dương. Cháu phát hiện ra rằng không phải anh ấy không biết quan tâm đến người khác mà chỉ cất những quan tâm ấy vào một chiếc vỏ ốc lạnh lùng. Anh ấy biết hoàn cảnh gia đình nhà cháu khó khăn nên đã khéo léo bảo Phương Khải chuyển lời cho cháu, rằng chi phí sử xe sẽ do phí trường dạy lái chi trả; anh ấy sợ cháu thân gái một mình đi đường đêm nguy hiểm nên lần nào cũng dặn Phương Khải đích thân đưa cháu về nhà; thấy cháu ngất xỉu bên vệ đường, anh ấy đưa cháu vào viện rồi ở lại trông nom suốt đêm. Ngày hôm sau, dù cháu làm loạn đến mức nào, anh ấy vẫn nhẫn nhịn đưa cháu về nhà .. .”
“Cô Tần, nói vào trọng tâm vấn đề đi, tôi không có hứng thú nghe những tình tiết sến súa trong tiểu thuyết đâu.”
”Ngại quá, mong bác hãy chịu khó kiên nhẫn giây lát, đừng cắt lời cháu nữa, để cháu nói một lần là hết có được không ạ?”Tần Chân lễ phép đề nghị.
Trình Viễn Hàng thẹn quá hóa giận.
“Cháu không trình bày nhiều chi tiết nữa, nói tóm lại, cuối cùng cháu cũng đã hiểu được tấm lòng của Trình Lục Dương. Anh ấy có một trái tim lương thiện nhất, yếu mềm nhất trên thế giới này. Chỉ vì không được bố mẹ bầu bạn, kiên nhẫn dạy bảo trong quá trình trưởng thành nên mới như cây cỏ dại cô đơn, trông thì rất đạo mạo lịch lãm, thực ra lại cực kì thiếu giáo dục.”
“Bởi thế, suy cho cùng, anh ấy trở thành người như vậy, trước hết cháu phải cảm ơn bác, nếu không có bác sinh thành thì cháu đã chẳng có cơ hội gặp một Trình Lục Dương như vậy. Anh ấy đối xử với cháu tốt hơn bất kì ai khác trên đời. Nhưng đồng thời, cháu cũng muốn mắng bác một trận thật to, bởi bố mẹ chỉ sinh mà không dạy, bỏ đứa con thơ dại cho ông ngoại, để anh ấy phải chịu nỗi đau không thể nào khỏa lấp, đến nỗi giờ đây tính tình gai góc đăng sợ. Đó là sai lầm không thể nào bỏ qua được.”
Tần Chân càng nói càng bừng bừng khí thế, nếu không có chiếc bàn ngăn cách, e rằng “mùa xuân”của cô đã văng đến mặt bác già rồi.
“Trước khi gặp cháu, con trai bác cô độc, cao ngạo, hướng nội, tự ti, không bạn không bè; nhưng sau khi gặp cháu, cuối cùng anh ấy cũng đã thể hiện được yêu ghét buồn giận, học được cách hạ bớt tự tôn để toàn tâm toàn ý đối đãi với mọi người. Cháu nghĩ điều này hai bác chưa làm được. Thật lòng, cháu có thể tự hào mà tuyên bố rằng cháu không hề cảm thấy mình không xứng với con trai bác bởi vì chỉ khi ở bên cạnh cháu, Trình Lục Dương mới là Trình Lục Dương tuyệt vời nhất.”
Cuối cùng Trình Viễn Hàng cũng không tài nào nhẫn nhịn nổi nữa. Ông đập bàn: “Tôi chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào ăn nói ngang ngược như cô! Nói như cô thì con trai tôi chẳng ra gì, người làm cha như tôi là đồ vô tích sự, còn cô là tiên nữ giáng trần, mở lòng từ bi cứu vớt cuộc đời nó chứ gì? Cô có đang dát vàng lên mặt mình không vậy?”.
Trình Lục Dương vẫn đang đứng nghe lén ngoài cửa, nghe thấy tiếng đập bàn, toan xông vào giải cứu Tần Chân.
Nhưng chỉ một giây sau, anh lại nghe tiếng cười không chút lễ độ của cô, và tiếng cô nhẹ như gió thoảng: “Đúng là thế đấy ạ!”.
Trình Viễn Hàng không biết phải nói gì nữa.
Ông chưa bao giờ gặp người phụ nữ mặt dạn mày dày đến mức này!
Ông chỉ biết tức đến mức thở phì phò, rồi nghiến răng nói: ‘Nói cho cô biết, cô đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Trình!”.
Tần Chân nhìn ông bằng ánh mắt trong veo. Cô gằn từng tiếng: “Thật ra, nhìn vào cách các bác đối xử với Trình Lục Dương trước kia, cháu hận các bác còn không đủ, sao lại muốn bước vào nhà bác chứ? Có lẽ bác nghĩ tài sản nhà bác khiến ai cũng phải ghen tị, nhưng đối với cháu, chúng chẳng là gì cả, cháu chỉ cần Trình Lục Dương thôi. Mà cháu vô cùng xác định một điều, nếu cháu đề nghị, thì dù phải ở rể nhà cháu, Trình Lục Dương cũng không lấy làm phiền”.
Tần Chân cũng không chắc lắm, câu này chỉ là tiện miệng nói ra để dọa Trình Viễn Hàng thôi. Dẫu sao Trình Lục Dương vẫn là một người kiêu ngạo, bảo anh ở rể … anh chịu gật đầu mới lạ.
Trình Viễn Hàng tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, không nói nổi câu nào.
Tần Chân ung dung đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng còn ngoái lại nói: “Thật ra trước khi đến, cháu vốn định nói ra một việc để được thấy bác hối hận vì trước kia đã đối xử với Trình Lục Dương như thế .. . Nhưng mà trông bác không được khỏe, cháu sợ nói ra sẽ khiến bác bị kích động, nếu vậy Trình Lục Dương cũng sẽ buồn lòng, cho nên hôm nay chỉ đến đây thôi”.
Tần Chân đi một đôi giày cao gót gót nhọn, mỗi bước đi lại vẳng ra tiếng lộc cộc trên sàn nhà bằng gỗ.
Khi ra tới cửa, hình như cô lại nhớ ra điều gì, bèn quay đầu cười điềm đạm: “Còn có một việc nữa, chắc hẳn bác cũng đã nhìn ra, cháu không phải loại vừa, bác có coi cháu là loại phụ nữ nanh nọc cũng chẳng sao. Cho nên sau này, nếu muốn đối phó với Trình Lục Dương, ví dụ như ép anh ấy bỏ cháu, bắt anh ấy đi xem mặt người phụ nữ khác chẳng hạn, thì xin mời bác chĩa mũi dùi vào cháu, ném tiền vào mặt cháu, đưa chi phiếu cho cháu đều được, nhưng đừng xài những chiêu cũ như nhắm vào công ty của anh ấy, mua chuộc đối tác của anh ấy hay cướp đi nguồn khách hàng của anh ấy, bác nhé!”.
Tần Chân nháy mắt với Trình Viễn Hàng rồi mở cửa.
Ngoài cửa, ngài Trình Lục Dương nhà cô đang đứng, ánh mắt anh lấp lánh, khóe môi cong cong.
Ngài Trình thò đầu vào trong thư phòng, toe toét cười với Trình Viễn Hàng: “Ông già, giờ con đã là kẻ bám váy vợ rồi, bố đừng có chọc giận con, Trình Tần thị nhà con không dễ bắt nạt đâu!”.
Một đàn quạ đen quang quác bay qua đầu Trình Viễn Hàng.
Tần Chân ở lại nhà họ Trình không đến một tiếng đồng hồ, đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Thế mà không hiểu sao Trình Viễn Hàng cứ cỏ cảm giác bão tố đổ bộ, tai họa chất chồng.
Ông ngồi lặng thinh trong thư phòng, vừa giận Tần Chân xấc xược vô lễ, vừa vô thức nhớ lại những lời cô nói.
Ông biết rất rõ mình tức giận điều gì, một phần vì cô không nể tình, một phần vì những lời nói của cô tố cáo một tội ác vô cùng xác thực mà ông từng phạm phải.
Ông thất hổ thẹn với đứa con Trình Lục Dương này, suốt một đời.
Nhưng Trình Viễn Hàng ông lại là một người kiêu ngạo không biết thế nào là cúi đầu. Ông không muốn thừa nhận bản thân mình đã sai, lại càng không chịu vì thế mà ăn nói mềm mỏng để con nhận ra rằng ông áy náy. Bởi thế càng ngày ông càng đối xử tệ với Trình Lục Dương, làm bất cứ chuyện gì cũng cạn tàu ráo máng, thậm chí còn nghiêm khắc hơn so với khi dạy dỗ Trình Húc Đông.
Ông muốn giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của người làm cha.
Ông biết rõ mình lại phạm sai lầm thêm lần nữa, nhưng có chết cũng không hối cải.
Ông nghĩ Trình Lục Dương là con ông, dù thế nào cũng nên thông cảm cho tôn nghiêm của ông. Đó chính là đạo hiếu.
Để cuối cùng, cho đến hôm nay, hai bố con ông càng thêm xa cách.
Tuyết lất phất rơi ngoài cửa sổ. Trận tuyết đầu đông.
Trình Viễn Hàng không bật điều hòa, chỉ lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung đỏ sậm tơ vàng với vẻ mặt mệt mỏi và ánh mắt trống rỗng. Ông thảng thốt mơ hồ, không biết rốt cuộc mình đang ngồi đây để nghĩ gì.
Mãi đến khi Lục Thư Nguyệt chậm rãi bước vào, phủ một tấm chăn lên đùi ông, rồi bà lấy điều khiển từ xa bật điều hòa.
“Trời lạnh, ông ngồi thẫn thờ một mình ở đây làm gì? ”
Trình Viễn Hàng ngẩng đầu nhìn bà, người bạn đời ở bên ông đã mấy chục năm, giờ đã già đi, chỉ là tốc độ chậm hơn ông thôi. Mái tóc bà vẫn đen nhánh đẹp đẽ, phải nhìn thật kỹ mới thấy vài sợi bạc.
Ông thở dài rồi nhìn xuống đôi bàn tay già nua của mình, chỉ vậy thôi cũng đủ để hình dung nét mặt mệt mỏi long đong.
“Tôi đang nghĩ…”Ông ngập ngừng, cuối cùng thở ra một làn khói trắng, không nói thêm gì nữa.
“Nghĩ cái gì? Nghĩ xem vì sao trước kia lại nỡ bỏ rơi con trai, vì làm ăn, vì công ty mà không ngó ngàng gì đến nó? Hay là nghĩ xem phải làm sao để bù đắp cho Lục Dương, để sau này quan hệ giữa hai bố con dịu đi đôi chút?”Lục Thư Nguyệt ngồi xuống trước mặt ông, cầm lấy bàn tay ông.
“…”
“Viễn Hàng, người ta sống trên đời không thể không phạm sai lầm, nhưng quan trọng nhất là biết sai để sửa.”Bà áp bàn tay ông lên gò má mình: “Con cái lớn cả rồi, tuy rằng chúng ta phạm sai lầm, không thể sống cùng con những ngày xưa đó, nhưng nó vẫn là đứa con đăng để chúng ta tự hào. Ông còn muốn cố chấp đến lúc nào nữa? Không khí căng thẳng mệt mỏi ở nhà chúng ta còn phải kéo dài đến bao giờ?”
Bàn tay Trình Viễn Hàng khẽ run rẩy. Ông lặng lẽ nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài trời, trong ký ức thấp thoáng hình ảnh ngày Trình Lục Dương ra đời. Hình như hôm đó ngoài cửa sổ cũng là một vùng tuyết trắng mênh mông như thế.
Bác sĩ bảo: “Tuyết rơi đúng lúc báo năm được mùa, thằng nhóc kháu khỉnh này đúng là ngôi sao may mắn!”.
Cũng bắt đầu từ năm ấy, công ty ông càng ngày càng lớn mạnh, việc làm ăn phát triển không ngừng, nhưng cùng với niềm vui bất ngờ đến mức mụ mị cả đầu óc ấy, dường như ông đã quên điều gì đó, mất đi điều gì đó.
Ví như tình thân, như sự quan tâm yêu thương con cái.
Giữ thế giới phồn hoa này, khát vọng và danh lợi đăng sợ đến nỗi dễ dàng khiến người ta đánh mất lý trí, không ngừng lún sâu, càng ngày càng tham lam.
Ông cười khổ sở, quay sang nhìn vợ: “Thư Nguyệt, cô vợ mà Lục Dương tìm về ghê gớm thật, suýt nữa thì mắng cho cái đầu đá hồ đồ của tôi tỉnh ra rồi . . .”.
Cùng trong màn tuyết tung bay ấy, đôi tình nhân trẻ tuổi đang nắm tay nhau bước ra khỏi biệt thự nhà họ Trình.
“Trình Tần thị, em được anh chiều quá nên lá gan càng ngày càng phình ra to, dám dùng giọng điệu hung hãn mắng bố anh cơ đấy!”
“Em thương anh nên mới giận ông ấy.”
“Thật ra ông ấy chỉ khẩu xà tâm phật thôi, em đừng để bụng, lần sau cũng đừng cãi vã với ông ấy nữa!”.
“…Anh chỉ biết trình bày lý thuyết thôi. Bảo em đừng cải vã với ông ấy, còn anh thì sao?”
“Anh khác, đấy gọi là yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, là cách thể hiện tình yêu độc đáo của nhà họ Trình anh . . . Ối? Ối ối! Em làm gì thế? Sao lại đánh anh?”
“Em sắp lấy anh rồi, Trình Tần thị cũng là người nhà họ Trình, phải không nào? Thế nên em phải nhanh chóng học hỏi cách thể hiện tình yêu độc đáo này để xứng đăng là một thành viên trong gia đình chứ!”.
“Cứu với! Mưu sát chồng! Loại vợ này anh không cần!”
“Anh dám không cần!”
Hai người đùa giỡn chạy vòng quanh, cuối cùng dừng lại thở hổn hển, người này nhìn sang người kia, bật cười.
Ánh mắt Tần Chân lấp lánh sáng ngời, chạy nhanh nên rang đỏ nhuộm trên gò má.
Khu nhà này được thảm thực vật bao quanh, dù đã vào đông nhưng vẫn có một rừng thông tươi tốt. Mười giờ sáng, mặt trời tỏa ánh sáng dìu dịu, khiến cái rét mùa đông trở nên ấ, áp vui tươi.
Trình Lục Dương nắm tay cô, từng bước tiến về phía trước.
“Tần Chân”
“Dạ?’
“Đã bao giờ anh nói anh yêu em rất nhiều chưa?”
“… Sáng nay vừa nói một lần rồi.”
“Vậy bây giờ anh nói thêm lần nữa.”
“Ừ, tốt hơn hết là đổi sang cách ví von khác đi, đừng có ‘bổn cũ soạn lại’ mãi.”
“Nhất trí!”Ngài Trình cười ngoác miệng, chỉ tay lên bầu trời: “Anh yêu em, tựa ánh ban mai rực rỡ nơi cuối trời”.
“Nhưng ánh ban mai rồi sẽ có lúc tàn!”
“Đúngn vậy, nhưng cuộc đời là thế, mặt trời mọc rồi lại lặn. Tình yêu của chúng mình cũng thế, sẽ có vui có buồn, sẽ có lúc cãi cọ. Nhưng dù chuyện gì xảy ra, chỉ cần đợi đến bình minh, mặt trời sẽ lại tỏa sáng, trái tim anh cũng vậy, sẽ luôn luôn ở cạnh bên em.”
Tần Chân muốn cười, chỉ híp mắt bảo anh: “Ngài Trình, em phát hiện ra dạo này anh đã biến thành hoàng tử đường mật ngon ngọt rồi thì phải! Thuộc tính độc miệng biến mất rồi à? Tự dưng em rất không quen, cứ nhớ nhung Trình Lục Dương hung dữ trước kia.”
“Thôi anh cần gì phải hung dữ nữa, hôm nay nghe xong cuộc nói chuyện giữa em và ông già, anh phát hiện em đã ‘lành nghề’ lắm rồi, trò giỏi hơn thầy, xét về mặt ác khẩu đến mức tức chết người, em mạnh hơn anh nhiều. Thế nên sau này, nhiệm vụ ‘đá đáp người ngoài’ vinh quang mà gian khổ xin được giao cho em nhé!”.
“Sao anh chỉ biết giao nhiệm vụ thế hả, phải giao cả sổ tiết kiệm và thẻ tín dụng nữa chứ!”
“. . . Hôm nay trời đẹp thật.”
“Anh, biến, đi!”
“Ha ha ha ha . .. ”
…
Rồi sau đó, cuối cùng, hai người họ cũng đã nên vợ nên chồng. Đám cưới được tổ chức ở đảo Santorini, Hy Lạp, giữa Địa Trung Hải mênh mang xanh thẳm.
Hôm ấy, Trình Lục Dương đã ngâm tặng vợ một bài thơ tình của nhà thơ người Chile – Pablo Neruda. Bởi tiếng Anh của Tần Chân không giỏi lắm nên sau khi đọc bản tiếng Anh, Trình Lục Dương đã dịch ra cho vợ:
Này người yêu hỡi,
Những lời đồn thổi về anh từ miệng người đời
Chẳng bao giờ tồi tệ hơn những điều anh chính miệng kể đâu.
Anh sống giữa thảo nguyên bao la vô tận
Chẳng chờ đợi điều chi, kể cả ái tình.
Rồi một ngày, đóa hồng của lòng anh xuất hiện.
Anh mãi miết đuổi tìm, mãi miết nhớ nhung em.
Người ta còn nói với em điều gì nữa nhỉ?
Anh không thánh thiện cũng khg độc tàn
Anh chỉ là một người đàn ông yêu em say đắm.
Liệu họ có nhắc đến những hiểm nguy anh thường gặp phải?
Nhưng em đã biết cả rồi, em chia sẻ cùng anh.
Họ sẽ thì thầm bên tai anh những lời quỷ dữ.
Hòng chia rẽ mối tình nồng thắm kiên định của đôi ta
Rằng: “Người con gái anh yêu chẳng hề xứng đôi vừa lứa,
Hà cớ gì anh dâng hiến tấm lòng?
Lẽ ra anh nên tìm một cô nàng xinh đẹp,
Chăm chỉ hơn, sâu sắc, dịu dàng hơn.
Hãy tìm một cô nàng mạnh mẽ hơn, anh hiểu điều ấy, phải không?
Cô nàng kia quá ư mềm yếu, lại ngây ngô, ngốc nghếch, chẳng khéo léo lấy lòng.”
Họ còn nói rất nhiều, nhưng anh chỉ đáp bằng những lời trân trọng:
“Tôi chỉ cần mình nàng thôi, người tôi yêu nhất trên đời.
Chỉ yêu mình nàng, không phải một người nào khác.”
…
Với trái tim thuần khiết chân thành
Em bước vào đời anh, mang theo bao hi vọng,
Em mang đến cho anh ánh sáng, bánh mì, và bóng tối,
Anh yêu em như con người em vốn thế,
Những lời này anh sẽ chẳng nhắc lại với ai đâu,
Chỉ mình em thôi, hỡi người yêu dấu.
Hỡi người đời, xin hãy tránh xa,
Đừng tranh cãi bằng những lời gian dối.
Khi cây tình yêu đâm chồi, thay lá mới,
Rồi lá vàng, trước khi về lòng đất mẹ xa xôi,
Sẽ làm chứng nhân cho tình yêu nồng ấm tuyệt vời
Tự một nụ hôn
Nồng ấm khôn nguôi . . .
Bài thơ rất dài, kể lại từng chi tiết nhỏ nhất về mỗi chặng đường họ đã trải qua.
Nhưng bài thơ cũng rất ngắn, ngắn tựa đời người, tựa chớp mắt xẹt qua dòng thời gian vô cùng.
Khi âm cuối cùng của bài thơ chấm dứt, trong khoảnh khắc, bên tai Tần Chân vang lên một âm thanh mơ ảo: tiếng gió biển, tiếng bầu trời, tiếng nắng rơi và tiếng những bụi xoáy lấp lánh trong không khí Địa Trung hải xoáy cuộn vào nhau, dâng lên rộn rã. Thế giới trước mắt cô nhòe đi giữa bản giao hưởng của tình yêu hân hoan, dịu ngọt.
Giữa hai hàng lệ nhạt nhòa, cô thấy Trình Lục Dương chầm chậm quỳ gối, nâng bàn tay cô lên hôn rồi ngẩng đầu nhìn cô chân thành: “Tần Chân, đây là lời thề của anh, cũng là lời hứa thủy chung của anh, mãi mãi”.
This is my vow. All my life, I will always love you.