Trong văn phòng, Phương Khải như nàng dâu nhỏ cúi đầu nơm nớp lo sợ nghe tổng giám đốc đại nhân vừa đi qua đi lại, vừa liến thoắng hùng hồn.
“Cậu nói xem tại sao tôi uống say rồi cưỡng hôn cô ấy chứ? Cô ấy không biết đẩy tôi ra sao? Chuyện này thật nhức đầu!”
“…” Trông anh đâu có vẻ gì là đang đau đầu đâu? Đang vui vẻ thì có?
“Chậc, thật là! Không phải cô ấy đàn ông lắm sao? Không phải cô ấy mạnh mẽ lắm sao? Sao đến lúc mấu chốt lại biến thành cô gái nhỏ thế, ngay cả tên say rượu cũng không đẩy ra?”
Phương Khải yếu ớt biện bạch: “Có thể cô ấy vốn không muốn đẩy ra…”
Hai mắt Trình Lục Dương sáng bừng lên: “Đúng không? Cậu cũng cảm thấy thế? Cậu cũng cảm thấy thật ra cô ấy không muốn đẩy tôi ra phải không?”
“Ý tôi là, có thể cô ấy giật mình, còn chưa kịp phản ứng, cho nên không nghĩ tới việc đẩy ra…”
“Cút!” Trình Lục Dương sa sầm nét mặt.
Phương Khải nhìn anh đi qua đi lại lẩm bẩm lầu bầu, cuối cùng không kìm được, ra ngoài văn phòng lén lút gọi điện cho Tần Chân, kết quả bất ngờ biết tin cô ngã cầu thang, còn bị gãy xương đùi.
“Hả? Có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?” Phương Khải lắp bắp kinh hãi.
Tần Chân chần chừ một lát, báo địa chỉ bệnh viện, sau bổ sung một câu: “Anh tới thì được, không được nói cho Trình Lục Dương biết!”
Phương Khải ấp úng nhận lời.
Cạnh giường bệnh, Bạch Lộ bình tĩnh nhìn Tần Chân mỉm cười không nói.
Tần Chân chột dạ hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Cười có người nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng ước gì người ta đến, còn cố tình mạnh miệng, nhất định phải nói thêm câu dư thừa.”
“Ai nghĩ một đằng nói một nẻo? Mình với Phương Khải là bạn bè, anh ấy đến thăm là chuyện bình thường.”
Tần Chân vốn muốn tiếp tục cãi cố, nhưng nhìn thấy ánh mắt tin quái của Bạch Lộ thì không cãi nổi.
“…”
Cô chậm rãi tựa vào giường bệnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng.
Đúng vậy, cô đang giả vờ cái gì? Biết rõ Phương Khải sẽ nói tất cả về cô cho người kia, cô còn nói câu “Đừng cho anh biết” quá đỗi dư thừa.
Chẳng phải cô cũng hi vọng người kia cũng sẽ biết cô bị thương hay sao?
Mặc kệ anh giả vờ như thế nào, trốn tránh như thế nào, cô vẫn lao đầu vào lửa lần này đến lần khác.
Một lúc lâu sau, Tần Chân chậm rãi hỏi một câu: “Có phải mình không có lòng tự trọng không?”
Bạch Lộ cười, vừa mở tin nhắn mới ra đọc nội dung, trong ánh mắt thoáng chốc tràn đầy ánh sáng, sau đó chậm rãi trả lời Tần Chân: “Đúng rồi đấy. Người đang yêu, ai mà không rũ bỏ lòng tự trọng chứ?”
Bản thân Tần Chân chưa từng ngờ mình sẽ xui xẻo đến thế, bởi vì Trình Lục Dương không từ mà biệt, trái tim và tâm trí rối loạn nên cô không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống. Chân rất đau, cô không thể không nhờ Bạch Lộ đưa đi bệnh viện, kết quả chụp phim cho biết: Cô bị gãy xương đùi.
Bác sĩ nói cô phải nằm viện theo dõi hai ngày, hai ngày sau chụp CT lại lần nữa, nếu thạch cao không có vấn đề gì có thể về nhà tịnh dưỡng.
Trong lúc Tần Chân đang đắm chìm trong niềm bi thương vì sao mình lại xui xẻo đến thế, Bạch Lộ nhìn di động rung lên trong tay, nói: “Mình xuống cửa hàng mua ít đồ cần thiết cho cậu.”
Tần Chân thắc thỏm gật đầu, Bạch Lộ rời đi.
Một lát sau di động ở tủ đầu giường vang lên, Tần Chân nhìn thấy thì là Phương Khải gọi tới, nhịp tim không khỏi nhanh hơn.
Cô hỏi: “A lô?”
Phương Khải nói: “Tôi đến cổng bệnh viện rồi, cô ở tầng mấy, số phòng bao nhiêu?”
Tần Chân trả lời chi tiết.
Một lát sau, Phương Khải thở hồng hộc xách một hộp sữa, một giỏ hoa quả lên. Tần Chân thấy anh ấy đến một mình thì mặt mày ỉu xìu, híp mắt hỏi: “Anh mua?”
Phương Khải xấu hổ gật đầu, “Ừ, tôi mua”.
Phương Khải vốn không phải người biết nói dối! Tần Chân sa sầm mặt, “Xách về, người nào mua thì người đó xách đến đây!”.
Vì thế Phương Khải lại một lần nữa xách các thứ nặng trình trịch xuống tầng, nói với người trong xe với vẻ mặt cầu xin: “Quản lý Tần nói, ‘người nào mua thì người đó tự xách lên!’”
Trình Lục Dương im lặng nhìn hộp sữa và giỏ hoa quả, lập tức móc ra năm trăm đồng: “Vậy cậu đưa cái này cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ nhận.”
Mấy phút sau, Phương Khải mồ hôi nhễ nhại chạy xuống, khó xử trả lại tiền: “Quản lý Tần nói, ‘người nào đưa thì bảo người đó cầm tới!’”.
Sắc mặt Trình Lục Dương lại xấu đi vài phần, sao ngay cả tiền cũng không cần? Xem ra là thật sự giận anh.
Anh hút sâu một hơi, bước ra khỏi xe: “Mấy thứ này cậu cứ xách cả lên, đừng nói gì cả, đặt xuống rồi đi, dù thế nào cô ấy cũng gãy xương rồi, không đuổi kịp cậu đâu.”
“Thế tổng giám đốc đi đâu thế ạ?” Phương Khải gãi gãi đầu.
“Tôi đi tìm bác sĩ hỏi tình hình.”
Phương Khải lại một lần nữa đầm đìa mồ hôi xách đồ tới phòng bệnh. Anh ấy nói với Tần Chân với vẻ mặt cầu xin: “Quản lý Tần, tôi cầu xin hai người đừng hành tôi nữa. Mẹ tôi nói tôi đã rất gầy, nếu leo lên leo xuống mấy lần thế này nữa, chắc tôi chết mất!”.
Tần Chân chỉ hỏi: “Người kia đâu?”.
Phương Khải ấp úng không nói nên lời.
“Anh không nói? Tôi đây gọi điện thoại báo với Trình Lục Dương rằng anh thừa dịp tôi đi đứng không tiện mà động chân động tay với tôi.” Tần Chân trơ trẽn uy hiếp anh.
Phương Khải lập tức nói không cần nghĩ ngợi: “Văn phòng thứ ba bên trái tính từ cửa ra vào! Tổng giám đốc đang nói chuyện với bác sĩ khoa chỉnh hình của cô.”
Thời gian địa điểm nhân vật nội dung, đầy đủ không sót một chữ.
Tần Chân dừng một chút, gọi vào số Trình Lục Dương, nghe thấy bên kia do dự lên tiếng: “Tần Chân?”
Cô hờ hững nói: “Anh tính cả đời này cũng không xuất hiện trước mặt tôi hả?”
Trình Lục Dương hoảng lên, lập tức nói dối: “Anh ở bên ngoài, có chút việc không thể đến được, tối nay anh gọi lại cho em nhé?”
“Được.” Câu trả lời của Tần Chân khiến anh nhẹ nhàng thở ra, nào ngờ kế tiếp lại là một câu, “Anh không thể phân thân phải không? Để tôi đi tìm anh.”
Trình Lục Dương giật mình, còn chưa kịp trả lời, cuộc trò chuyện đã kết thúc, tiếp đó vô thức nhìn ra cửa văn phòng… không phải cô nói thật đấy chứ?
Ngay sau đó anh nghe thấy tiếng Phương Khải cuống quýt ngoài hành lang: “Quản lý Tần, cô tập tễnh thế này, còn làm được cái gì? Cô cứ nhảy như chuột túi thế à, muốn đi đâu vậy?”
Trình Lục Dương kéo cửa xông ra ngoài thì thấy cô chỉ cách mình hơn mười bước, Tần Chân gượng gạo chống gậy nhảy về phía anh, chân bó thạch cao nặng nề lắc lư trong không trung, buồn cười khỏi phải nói.
Anh gấp gáp đến độ quát to: “Em làm gì thế? Đứng yên đấy cho anh!”
Tần Chân nghe lời, dừng bước, nhìn anh không chớp mắt, vẻ mặt lo lắng này, ánh mắt hốt hoảng này, dáng vẻ luống cuống tay chân này… cô bỗng muốn cược một lần, cược xem rốt cuộc anh không hiểu yêu một người là thế nào, hay là anh thật sự không hề có cảm giác với cô.
Nghĩ như vậy cô bỗng nhiên nở nụ cười, còn nghiêm túc nói với Trình Lục Dương: “Tôi đếm ba tiếng, nếu đếm tới ba mà anh không đỡ được tôi, vậy coi như tôi xui xẻo.”
Khuôn mặt Trình Lục Dương biến sắc, “Em muốn làm gì?”
Cách mười mấy bước, trong thời gian ba giây, chỉ cần anh do dự thêm một giây, cô có khả năng bị thương nặng hơn..
Tần Chân hít một hơi, vừa đếm, vừa buông hai tay, hai gậy rơi xuống đất, kêu leng keng vang vọng.
Thân thể cô lảo đảo chực đổ, chỉ dựa vào chân trái chống được toàn bộ thân thể và cái chân thạch cao nặng nề.
Sau đó cô nói: “Hai…”
Nhưng mà trước khi chữ hai được thốt ra, đã thấy người đàn ông kia lao như bay về phía cô, anh mắt anh cực kỳ hoảng sợ, giống như mọi lần cô chạy về phía anh, lúc này, đổi lại thành anh liều lĩnh chạy về phía cô.
Cô không đếm đến ba nữa, bởi vì trước khi lảo đảo ngã xuống, người đàn ông kia đã chạy đến trước mặt cô, vững vàng đỡ được cô.
Cô thấy anh tỏ vẻ như trút được gánh nặng, còn không thể kiềm được quát cô: “Em ra ngoài không mang theo não hả!!!”
Tiếng quát giận dữ vang vọng khắp hành lang bệnh viện, không biết đã dọa bao nhiêu bệnh nhân giật mình nhưng trong lúc anh giận tím mặt, Tần Chân lại nở nụ cười tươi rói. Cô chậm chạp nói: “Không phải anh từng nói, dù ở nhà tôi cũng không có não sao?”
Cô thế mà lại dùng lời anh từng nói để chọc giận anh? Trình Lục Dương quả thật muốn nhảy dựng lên, anh ôm cô đi vào phòng bệnh, dữ dằn mắng: “Em đúng là điên rồi! Vừa mới gãy một chân, giờ muốn gãy nốt chân kia hả? Tần Chân, em đã không xinh, nhà không có tiền, điều kiện vốn đã không đủ tốt, nếu em còn để mình tàn phế thì đời này đừng hòng lấy được chồng!”.
Trình Lục Dương vừa mắng mỏ, vừa cẩn thật đặt cô lên giường bệnh, sắc mặt vẫn rất khó coi, anh vừa định đứng thẳng người thì bỗng bị Tần Chân túm lấy áo, nhất thời duy trì tư thế cúi người gần sát cô, không đứng lên được.
Anh cứng đờ cả người, thấy Tần Chân nhìn thẳng vào mắt mình. Cô bình tĩnh nói: “Trình Lục Dương, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Nói… nói cái gì?” Hoàng tử nhỏ độc mồm lần đầu tiên lắp bắp.
“Về việc sau khi anh uống say đêm qua, anh không cảm thấy cần phải giải thích à?” Tần Chân cực kỳ bình tĩnh.
Ánh mắt nhìn thẳng này khiến Trình Lục Dương bối rối, anh cố gắng tìm một lý do hợp lý để giải thích với cô, ít nhất không khiến cô ghét anh, ít nhất còn có thể duy trì tình bạn giữa bọn họ… Nghĩ vậy, anh nhanh chóng động não, muốn tìm lý do gì đó hợp lý một chút.
Nào ngờ, dường như Tần Chân nhìn thấu suy nghĩ của anh, nói thẳng: “Tôi không nghe lời nói dối”.
Trình Lục Dương khựng lại, không nghe lời nói dối? Thế thì ắt phải chấm dứt quan hệ với anh…
Anh đột nhiên hiểu ra mình đang lo lắng cái gì, anh từng giận dữ vì Mạnh Đường không ngừng mập mờ với Tần Chân, từng hùng hồn chỉ trích loại hành vi bỉ ổi vô liêm sỉ của anh ta. Anh từng truyền thụ thái độ về tình yêu của anh cho Tần Chân, cho nên anh như có thể đoán trước được Tần Chân sẽ xử lý thế nào sau khi biết được tình cảm anh dành cho cô.
Rời xa anh.
Giữ khoảng cách.
Chấm dứt tình bạn.
Nghĩ đến những khả năng đó, tim anh như muốn ngừng đập.
Trong phòng bệnh yên ắng, anh đột nhiên bình tĩnh lại, thẳng thắn đáp lại ánh mắt của Tần Chân như đang khuyên bản thân mình, anh mở miệng: “Anh uống rượu.”
Anh có thể thấy được Tần Chân hơi buông lỏng tay áo anh.
Anh tỏ vẻ nghiêm túc, giọng điệu cũng rất thật tình, ngay đến bản thân anh cũng sắp tin tưởng lý do này rồi – anh chẳng qua chỉ uống rượu mà thôi, không có gì khác.
Nhưng Tần Chân nhìn ra, trong ánh mắt anh ẩn chưa sự dối trá, mơ hồ, xao động, bất an.
Cô nghĩ, việc cũng đã đến nước này rồi, chi bằng cược một quả lớn đi.
Ý nghĩ vừa léo lên trong đầu, cô từ bỏ lý trí, lại một lần nữa túm chặt áo anh, nhẹ nhàng kéo anh về phía mình. Giây tiếp theo, cánh môi hai người kề sát nhau.
Cô nhắm hai mắt lại, tinh nghịch hôn anh, cảm thấy anh cứng ngắc, cô cũng chủ động như anh tối qua, từ từ xâm nhập vào thế giới của anh.
Hơi thở của anh bao bọc lấy cô, quen thuộc mà dễ chịu, như ánh nắng nhuộm đầy hương mai vàng giữa mùa đông lạnh giá.
Trình Lục Dương quên cả từ chối, quên cả đẩy cô ra, trong thoáng chốc giật mình… anh thậm chí vô cùng tự nhiên hôn lại cô!
Thích một người sẽ có tâm trạng thế nào?
Như người lữ khách trên sa mạc, không ngừng hi vọng tìm được đích đến, sốt ruột, lo lắng, bàng hoàng, bất an.
Như bong bóng đột ngột đứt dây bay vút lên không trung, bay, bay mãi, không biết lần này sẽ bay đến tận phương trời nào.
Bạn cảm thấy mình giống như quả bong bóng kia, trĩu nặng mà trương phình đến mức sắp nổ tung, nhưng chỉ một ánh mắt, một câu nói của đối phương cũng đủ khiến bong bóng nhẹ nhàng bay bổng lên chính tầng mây rồi.
Như vậy, được người trong lòng thích sẽ có tâm trạng thế nào?
Trình Lục Dương cảm thấy, nếu anh là quả bong bóng kia, có lẽ đã nổ tung đến cả trăm lần mất.
Anh từ bị động biến thành chủ động, vòng qua eo Tần Chân, cúi đầu chăm chú hôn cô. Nới chóp mũi vấn vít hơi thở dẽ chịu quen thuộc của cô, hương thơm này anh thường xuyên ngửi thấy ở nhà cô, hình như hương hoa nhài hoặc hương thơm dịu nhẹ nào đó không rõ.
Trên sô pha nho nhỏ của cô có hương thơm này, trên chiếc khăn hoa đáng yêu cũng có hương thơm này, tối qua khi anh tựa vào người cô cũng ngửi thấy mùi hương này.
Trình Lục Dương cảm thấy mình chưa bao giờ có cảm giác như bây giờ, anh hận không thể có siêu năng lực dừng thời gian lại, khiến cho thế giới hỗn loạn ngừng trôi.
Cho nên khi chiếc di động bên gối vang lên tiếng rung gừ gừ, anh thực sự muốn ném nó ra ngoài cửa sổ.
Tần Chân hơi giãy ra khỏi anh, nhìn anh với hai gò má ửng hồng, nhỏ nhẹ: “Nghe điện thoại đã…”
“Đừng nghe.” Trình Lục Dương nói hai chữ ngắn gọn dứt khoát rồi lại đè cô ra, một lần nữa ra sức hôn.
Trao nhau hơi thở, sự hòa quyện kéo dài như vô tận, gương mặt cả hai đều đỏ lựng.
Nhưng người gọi điện chưa từ bỏ ý định, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, khiến Tần Chân bị phân tâm. Một lần nữa, cô rời khỏi môi anh, ánh mắt lấp lánh như hạt ngọc trai vương nước mưa vậy.
“Có thể có việc gấp…”
“Gấp mấy cũng không gấp bằng anh.” Trình Lục Dương nói không chút do dự, lại tiếp tục bao phủ lấy môi cô.
Cái gì gọi là gấp mấy cũng không gấp bằng anh? Rốt cuộc anh đang làm chuyện gấp gáp cỡ nào? Tần Chân vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng chống tay vào ngực anh, trừng mắt, “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
“Rõ ràng em dụ dỗ anh trước!” Trình Lục Dương nhìn cô nghe điện thoại, vô cùng tức giận đi về phía chiếc ghế bành đơn trong phòng bệnh. Anh ngồi xuống, miệng vẫn hùng hồn: “Nào có ai như thế? Thừa lúc anh chưa chuẩn bị, xông vào tấn công anh, đến lúc hưởng xong trái ngọt lại không cho người khác thỏa mãn, chuyện này không phải cứ một người đơn phương kết thúc là được đâu nhé!”
“Anh yên lặng đã được không?” Tần Chân hết chịu nổi, một tay che di động, miệng thẹn quá hóa giận quát một câu.
Trình Lục Dương mặt mày sưng sỉa, nhưng vẫn nén giận nói: “Im cũng được, nhưng anh phải nói cho hết lời đã, chuyện nam nữ vui vẻ là không thể bị quấy rầy, thời điểm này người gọi điện thoại tới dễ bị giảm thọ, việc này tốt nhất em nên nói với người ở đầu bên kia, bảo hắn ta lần sau phải xem thời gian rồi hẵng gọi”.
Suỵt!
Sao lại có người không biết xấu hổ như anh!
Mặt Tần Chân sắp bốc hỏa trừng mắt với anh rồi buông tay che đi di dộng ra: “Xin lỗi, bây giờ nói được rồi”.
Trình Lục Dương vểnh tai nghe.
Không biết người ở đầu bên kia nói gì, Tần Chân trả lời: “Ngại quá, vốn đã đồng ý đi mua quà với cậu, nhưng hôm nay xảy ra chút chuyện, mình không thể đi cùng cậu được, chỉ có thể nói câu xin lỗi.”
Một lát sau, Tần Chân lại chần chừ nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ bị ngã một cú, hơi đau chân.”
Nghe đối phương nói muốn tới thăm cô từ chối: “Đừng đừng đừng, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi là ổn, cậu mau đi chọn quà cho mẹ đi!”. Nghe đến đây, Trình Lục Dương đã hoàn toàn hiểu ra người gọi điện phá hoại chuyện tốt của anh là ai, lúc này anh cất giọng hô lớn: “Tần Chân, cầm quần lót cho anh!”
Hai người đang nói chuyện với nhau lập tức im bặt.
Mặt Tần Chân sắp bốc khói, cô lườm anh bằng ánh mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ, thật muốn đâm cho gã Trình Lục Dương xấu tính mấy đao, sau đó mới giải thích cho Mạnh Đường: “À, Trình Lục Dương đang nói đùa đấy, dù sao thì, mình thật sự không thể đến được, ngại quá!”.
Không đợi Mạnh Đường ở bên kia nói thêm, cô qua quýt kết thúc cuộc điện thoại.
Nhìn vẻ đắc chí của Trình Lục Dương, cô trào lửa giận ném điện thoại quát anh: “Đủ rồi đấy, đến từ đâu thì trở về đó đi, Trình đại gia!”
“Có ý gì, vừa rồi thái độ của em đâu có thế!” Trình Lục Dương xị mặt, đứng dậy nhìn cô chằm chằm, lý luận, “Em nói thật đi, vừa rồi vì sao hôn anh?”
“Nhiều tuổi, bụng đói làm càn.” Tần Chân vô cùng bình tĩnh.
“Vậy sao em không đi ôm Mạnh Đường mà hôn?”
“Chẳng phải anh ta không ở đây sao? Nếu anh ta mà ở đây, chắc đã không phải là anh rồi.”
Trình Lục Dương phì cười giận dữ, thoải mái đi đến bênh cạnh Tần Chân, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, sau đó tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc: “Xin lỗi nhé, bụng đói ăn càn là phải trả gái đắt, em cướp đi nụ hôn ngây thơ của chàng trai trẻ, cô Tần, đề nghị cô thể hiện phẩm giá, chịu trách nhiệm với tôi đi!”
“…”
Mà bên kia, Mạnh Đường đứng lặng trong văn phòng luật sư rất lâu, qua khung cửa sổ rộng, anh ta nhìn đám người vội vã đi lại bên dưới.
Một luật sư thực tập gõ cửa: “Luật sư Mạnh, ăn cơm thôi!”
Mạnh Đường không quay lại, chỉ hờ hững đáp: “Ừ, tôi biết rồi.”
Luật sư thực tập rất thất vọng, cả ngày chỉ có lúc ăn cơm mới được nói chuyện với anh ta vài câu, nào ngờ hôm nay anh ta lại còn thờ ơ, không thèm để ý đến mình. Mạnh Đường chẳng còn tâm trí bận tâm đến người khác, anh ta chỉ lặng lặng nhìn cảnh tượng phồn hoa ngoài cửa sổ, cuối cùng cười nhẹ hai tiếng.
Hình như đã quá muộn rồi.
Muộn màng bảy năm, sau bảy năm bị anh ta bỏ lỡ, đến khi anh ta trở về, Tần Chân đã không còn là Tần Chân lúc trước, anh ta cũng không còn là Mạnh Đường ngày xưa.
Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa tí tách, rất dễ dàng khiến người ta nhớ tới trận mưa tầm tã thời niên thiếu, anh ta đi bên cạnh Tần Chân, cầm chiếc ô không đủ rộng. Khi đó anh ta nghe cô nói chuyện một cách căng thẳng, lúc nghiêng đầu sang, có thể thấy chóp mũi thanh tú, còn có vành tai ửng hồng của cô.
Cô bé kia rụt rè như con thỏ nhỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, thỉnh thoảng còn nói lắp, hoàn toàn không còn vẻ suồng sã, tự nhiên như bình thường.
Anh ta vẫn luôn biết cô thích mình, chỉ tiếc đến khi anh ta muốn đáp lại tấm lòng này, cô đã thích người khác mất rồi.
Trình Lục Dương bắt đầu mặt dày mày dạn ở lại phòng bệnh không chịu đi. Anh ăn vạ trong phòng bệnh suốt một ngày, thấy Tần Chân ăn cơm bệnh viện nên cũng đi căng tin bệnh viện mua lên cho mình một suất.
Ít thịt, nhiều mỡ, cơm quá cứng, mùi vị chẳng ra sao.
“Khó ăn thì cút đi, từ lâu tôi nhìn anh đã không vừa mắt rồi, cút càng xa càng tốt!” Tần Chân nằm trên giường bệnh nghịch di động, không hề đề cập tới nụ hôn kia.
Anh thích cô, xem như cô đã nhìn ra.
Nhưng thích cô mà vẫn đẩy cô đi, làm sao chấp nhận được.
Cô nhàn nhã chơi trò chạy tự do, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt u ám của Trình Lục Dương.
Trình Lục Dương nói: “Anh không cút!”
“Vậy ngồi tại chỗ chơi đi.” Cô ứng phó nói với đứa trẻ con.
Trình Lục Dương không vui, nói: “Vừa rồi anh bảo em phải chịu trách nhiệm với anh, em có biết đó là ý gì không?”
“Là ý gì?”
“Ý là…” Trình Lục Dương dừng một chút, sau đó nói vòng vo: “Ý là sau này em theo họ chồng, rất có khả năng sẽ gọi là bà Trình Tần Chân”.
Ngón tay Tần Chân co rúm trong chốc lát: “Nói tiếng người đi.”
“Được rồi, ý anh là trong nhà em có thể chuẩn bị hai đôi dép lê, hai chiếc bàn chải đánh răng, hai chiếc khăn mặt, và đổi chiếc giường kia thành giường đôi.” Trình Lục dương nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy chỗ nào đó sai sai, “Đợi đã, anh không ở rể hẳn là em phải chuyển vào nhà anh mới đúng.”
“Đã gặp người không biết xấu hổ, chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến mức này, vừa nhìn tưởng da mặt dày; nhìn kỹ thì ra làm gì có mặt mũi.” Tần Chân cười ha ha, chỉ ra cửa: “Đại gia, mau cút ngay!”
Lúc này Trình Lục Dương tức giận thật: “Phụ nữ sao mà thay đổi sắc mặt nhanh thế không biết?”
Anh đứng dậy đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Tần Chân ngẩn người, buông di động xuống lập tức cảm thấy trống trải.
Cô đang nghĩ gì đây? Hôn anh là xúc động nhất thời nhưng không hối hận, anh không đẩy cô ra, thậm chí hôn lại cô hết lần này đến lần khác, điều đó xác nhận suy đoán của cô, cô cược thắng rồi, Trình Lục Dương thích cô.
Nhưng vì sao anh không nói một chữ “thích”?
Không phải cô giả vờ giả vịt hay bóng gió gần xa, chỉ cần anh thẳng thắn nói thích cô, mọi chuyện sẽ êm đẹp, sao anh không chịu hiểu?
Tần Chân tức giận muốn chết, nằm trên giường im lặng. Cứ suy nghĩ lung khoảng hai mươi phút, cửa phòng bệnh mở ra. Cô nhìn ra, ơ, sao Trình Lục Dương lại quay về?
Trình Lục Dương mang một chiếc chăn nhỏ và một chiếc laptop tới, anh thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân, bá đạo tuyên bố với Tần Chân: “Từ hôm nay trở đi, đại gia anh chính là người đàn ông của em, em ở đâu, đại gia anh ở đó!” Sau đó anh nghĩ ngợ, rồi lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, đắc chí đi đến đưa cho Tần Chân: “Này, cầm lấy!”
Tần Chân sững sờ nhận lấy, phát hiện đó là… sổ tiết kiệm của anh? Bên trong còn có một tờ chi phiếu.
Cô nhìn thẳng vào mắt Trình Lục Dương, nghe anh nói với giọng điệu bí hiểm: “Đại gia anh không đến nỗi nào đâu nhé, thế nào, cân nhắc đi?”
Tần Chân phì cười, ném quyển sổ tiết kiệm lên người anh: “Trình Lục Dương, anh bị thần kinh đúng không?”
Trình Lục Dương luống cuống cầm cuốn sổ tiết kiệm lên, hấp tấp lật giở ra trước mặt cô: “Này, trước khi từ chối, tốt xấu gì cũng nên nhìn rõ ràng được không? Nhìn đi! Nhìn con số ghi trên sổ này đi! Thế nào? Theo đại gia này, em tuyệt đối sẽ không thiệt thòi, em yêu tiền như vậy, vì tiền yêu anh lại không thiệt, sao lại không cân nhắc?”
Anh gấp đến muốn nhảy dựng lên, vô cùng đau đớn mà rằng: “Sao em chẳng có con mắt tinh đời thế nhỉ?”
Tần Chân nhìn anh chăm chú, thấy hai gò má cùng vành tai anh từ từ ửng đỏ, còn ra vẻ bình tĩnh, thậm chí tránh né ánh mắt của cô.
Trình Lục Dương như một đứa trẻ to xác, cực kỳ nôn nóng muốn được một người thừa nhận, anh nghĩ rằng mình che giấu rất tốt, nhưng mỗi một động tác và biểu cảm rất nhỏ đều lộ ra sự bất an.
Anh còn lẩm bẩm: “Anh đây điều kiện không tồi, em nhìn cái chân của em đi, nói không chừng sau này sẽ có tật, chỉ anh mới không chê em, dù em có què anh vẫn có thể cõng em. Còn nữa, em xấu như thế, chỉ có anh mới không trông mặt mà bắt hình dong, có thể mặt dày mày dạn trái lương tâm khen em xinh đẹp.”
Cả đống lời lải nhải dông dài, Tần Chân nghe mà tức lộn ruột. Vì sao ngay cả tỏ tình anh cũng không biết cách thế hả?
Thế nhưng thần kì nhất là, cô nghe xong lại thấy rất vui, khóe môi không khỏi nhếch lên từng chút một.
Cô hỏi anh: “Trình Lục Dương, anh đang làm gì vậy?”.
Trình Lục Dương giống như bị điểm huyệt, lập tức im bặt, mặt đỏ tía tai đứng đơ ra đó.
Tần Chân thở dài, “Em không có yêu cầu gì khác, tiêu chuẩn tìm đối tượng không cao, nhưng nhất thiết phải tỏ tình. Nghe nói nghề luật sư có tài ăn nói tốt, chắc em phải trông cậy vào Mạnh Đường mới nghe được lời tỏ tình ra hồn, nếu không, tại sao trước kia luôn thích anh ta chứ? Đúng nhỉ, cho dù thế nào phụ nữ vẫn thích nghe những lời bùi tai.”
“Bùi tai không thể no cái bụng được!” Trình Lục Dương vội vã xen ngang.
“Nhưng em thích nghe!” Tần Chân nói giọng chắc nịch.
Nhìn dáng vẻ tinh quái của Tần Chân, Trình Lục Dương cực kỳ muốn bóp chết cô, người phụ nữ này đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của mình nhưng cứ muốn làm khó mình sao!
Với tính tình của anh, nếu là trước kia, nhất định sẽ dứt khoát quay đầu bước đi. Nhưng hôm nay, trái lại, khi đối mặt với người phụ nữ không phải cực kỳ xinh đẹp, tính cách cũng không dược bình thường này, anh lại không nhấc chân nổi.
Anh nghĩ, bo bo giữ sĩ diện chỉ khổ thân mình, nếu cứ đi như vậy, khẳng định sẽ mất ngủ cả đêm. Nếu thời điểm này tên họ Mạnh kia đến phá hoại, chắc chắn anh sẽ kích động đến mức muốn cầm dao chém chết đối phương.
Thế là anh ho khan hai tiếng, lấy một quả táo từ trong giỏ ra, sau đó lại cầm một con dao nhỏ trên tủ đầu giường, ngồi bên cạnh giường vừa gọt vừa nói: “Nói nhiều như vậy chắc khát nước rồi? Ăn hoa quả trước đã!”
Tần Chân không đoán ra suy nghĩ của anh, đây là thể loại gì? Màn tỏ tình độc nhất vô nhị mới tiến hành được một nủa, sao lại chuyển thành ăn trái cây?
Trình Lục Dương vừa thoăn thoắt gọt vỏ, vừa nói với giọng trầm thấp dễ nghe: “Thật ra ý anh là, em xem, hai đưa mình cũng không còn ít tuổi nữa, bố mẹ đều đang thúc giục cưới xin, không bằng chín bỏ làm mười, cứ quyết định như vậy đi!”
Anh chuyên tâm nhìn chằm chằm quả táo trong tay, vành tai càng lúc càng đỏ.
“Tuy rằng tính tình anh không tốt, nhưng đối với em cũng coi như biết nhẫn nại chịu đựng, em xem, em thường xuyên hô to gọi nhỏ với anh, còn lấy dép lê ném anh, anh đâu có phản kháng... Đương nhiên, nếu ở cùng nhau, anh khẳng định sẽ cố gắng không nổi nóng với em.”
Tần Chân nhỏ giọng than thở: “Anh đã ấn em lên tường, còn nói không làm gì em à?”.
Trình Lục Dương thoáng chốc đỏ rực như lửa. Anh hung hăng đáp trả: “Vậy em cũng không thể phủ nhận, thật ra kỹ thuật của anh rất tốt!”.
Tần Chân lên ánh: “Vừa rồi anh còn nói không nổi nóng với em cơ mà!”
Trong nháy mắt, Trình Lục Dương im bặt, cuối cùng xì mặt đưa quả táo gọt xong cho cô.
Tần Chân nhận táo, không nói gì, đưa lên miệng cắn một miếng, rất ngọt, hương vị thơm ngon nhanh chóng tràn lên đầu lưỡi, trong lòng dấy lên một cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Cô thấy Trình Lục Dương chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt không đổi nhìn cô, “Có đôi khi anh rất nghi ngờ mình là tên cuồng bạo, trong số nhưng người anh quen biết, em là người hung dữ với anh nhất. Chẳng nghe lời anh bao giờ, còn thích mắng chửi anh, em keo kiệt, tham tiền, tự do, không quyết đoán, đặc biệt là không có nguyên tắc, với ai cũng tươi cười niềm nở được, cực kì không có khí chất!”
Đợi đã, cô thành loại phụ nữ nhiều tuổi không chút ưu điểm như anh nói từ lúc nào vậy?
Tần Chân xị mặt, đang định phản bác, thình lình nghe thấy anh nói thêm một câu: “Nhưng làm sao bây giờ, ở lâu với người như thế, anh cảm thấy nữ thần cũng không còn sức hấp dẫn với anh rồi.”
Cô phì cười.
Trình Lục Dương không cười, anh nhắm mắt lại, kéo tay trái của cô áp lên mí mắt mình.
Tần Chân sửng sốt, nghe anh nói với giọng trầm thấp nhu hòa: “Tần Chân, thế giới của anh đang dần dần mất đi màu sắc, có lẽ cuộc đời sau này sẽ chỉ còn lại hai màu đen trắng. Anh luôn cho rằng bản thân mình giàu có, mặt mũi cũng được, Trình Lục Dương như thế chắn hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ thích. Nhưng hôm nay, anh lại sợ em sẽ chê bai một Trình Lục Dương như thế.”
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Ở trong phòng bệnh nho nhỏ này, Trình Lục Dương chậm rãi mở to mắt, nhìn cô gái đang ngơ ngác trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Em tốt bụng như vậy, có thể chấp nhận một người không nhìn thấy màu sắc như anh không?”
Nghe xong nhưng lời này, Tần Chân chỉ biết ngây người, để mặt Trình Lục Dương khép hàng mi, kéo tay mình đặt lên mí mắt anh, lòng bàn tay cô phủ lên khuôn mặt anh, hơi thở mềm mại ấm áp tựa cánh bướm khẽ lướt qua làn da cô.
Âm ấm, mềm mềm, làm lòng người cũng mềm mại theo.
Khuôn mặt Trình Lục Dương nằm trong bàn tay cô, cô nhẹ nhàng đụng vào các đường nét tinh tế, đẹp đẽ của anh, nhẹ nhàng kề sát, nhẹ nhàng hôn lướt qua đôi môi anh trong khi anh còn đang nhắm mắt.
Cô cảm giác được Trình Lục Dương dường như run lên khe khẽ, sau đó chậm rãi mở to mắt, nhìn cô không nhúc nhích.
Đôi mắt đó rất đẹp, ánh sáng đen nhánh lấp lánh như ngọc sáng, như nét mực trên nền tuyết trắng xóa, không lẫn chút tạp chất nào.
Trình Lục Dương nhẹ nhàng hỏi cô: “Vậy là, em đã đồng ý, đã nhận lời anh sao?”
Một Trình Lục Dương dịu dàng, thận trọng từng li từng tí.
Trái tim Tần Chân tan chảy, cô vòng tay lên cổ anh, ôm chặt lấy anh: “Trình tiên sinh, tuy rằng anh miệng độc, tính tình nóng nảy, xấu xa, hay thờ ơ, hờ hững, còn mắc bệnh hoàng tử, nhưng một cô gái lương thiện tốt bụng, thích giúp người như em, thấy anh thành ý như vậy, nên quyết định thay trời hành đạo, cứu vớt muôn dân, cố mà chấp nhận anh, anh không cần quá xúc động làm gì, sổ tiết kiệm chi phiếu tất cả giao cho em là được!”
Cô nói mấy câu, vui vui, trong hốc mắt lại đong đầy nước. Trình Lục Dương cúi đầu cười tươi rói, không giận dỗi, ngược lại giơ tay chậm rãi đáp lại cái ôm của cô.
Anh vừa cười vừa nói: “Được, tất cả là của em hết, cho em đếm tiền mỏi tay, mãi mãi về sau chỉ đi theo Trình đại gia, được không?”.
Tần Chân nói: “Không được, em học toán không tốt, Trình đại gia hãy mua cho em một cái máy đếm tiền đi.”
“…” Trình Lục Dương cười không ngừng, tốt lên, “Trình Tần thị, sao em lại đáng yêu đến thế?”
“Vậy nên anh hải quý trọng em nhé!”
Trình Lục Dương gật đầu, “Quý trọng người phụ nữ của mình, phương thức tốt nhất chính là chà đạp cô ấy, xin phu nhân yên tâm, anh nhất định cố gắng hết sức, không phụ sự kỳ vọng của em.”
Tần Chân phút chốc ngẩng đầu lên án: “Anh lại bắt đầu nói đến chuyện nhạy cảm rồi!”
“Mắt không thấy màu sắc, đành phải nói đến chuyện màu ‘sắc’ thôi, em nỡ lòng nào không cho phép?” Trình Lục Dương nghiêm túc nhìn xuống sàn nhà.
Rõ ràng anh đang nói đùa, nhưng Tần Chân lại cảm thấy rất xót xa. Cô giơ tay che đôi mắt sắng ngời kia, nhẹ nhàng nói: “Anh yên tâm, những thứ khác thì em không có, nhưng từ nhỏ đã được người ta khen ngợi là mặt trời bé nhỏ, che hết ánh nắng. Cho dù anh không nhìn được màu sắc cũng không sao, em có thể làm đôi mắt của anh, em sẽ mang ánh sáng rực rỡ sắc màu đến cho anh.”
Cô nói ra lời thề son sắt với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt hàm chứa tia đau lòng, sốt ruột, trấn an cùng nỗi niềm không muốn xa rời.
Anh nở nụ cười, liên tục hôn lên mặt cô, “Trình Tần thị nhà chúng ta thật giỏi! Nói ra mấy câu cực kỳ buồn nôn, khiến anh nổi hết da gà, về sau mẹ anh không cần lo lắng anh bị ai làm cho buồn nôn nữa.”
Tần Chân bật cười, đẩy cái miệng đang hôn khắp mặt cô của anh ra, “Trình Lục Dương, anh đừng ba hoa, nói cho anh biết, về sau nếu dám hung dữ với em, em cũng sẽ trở mặt! Đừng tưởng rằng miếng ăn đến miệng mà đã xong nhé, chân em rất dài, coi chừng chạy mất đấy!”
Trình Lục Dương vô tội dựng thẳng ngón tay, “Thứ nhất, anh bây giờ mới dính chút hương vị, chưa kịp ăn vào miệng. Thứ hai, em xác định chân em thật có thể trốn khỏi lòng bàn tay anh? Nếu em không tin, bây giờ anh sẽ thử áp đảo em, xem em chạy dằng nào…”
“….”Tần Chân cảm thấy gười này sắp không có thuốc nào cứu được rồi, khóe miệng bất giác lại nhếch lên.
Cô phát hiện mình thực sự rất vui vẻ, thì ra đây là cảm giác thích một người, khi người ấy đáp lại, mình sẽ cảm thấy như đang ôm cả thế giới trong tay.
Tần Chân ở bệnh viện theo dõi hai ngày, buổi tối đầu tiên, Trình Lục Dương uốn éo nằm trên sô pha đơn ngủ một đêm, hôm sau xương sống thắt lưng đau đến mức rên hừ hừ, hai bên mắt cũng xuất hiện quầng thâm.
Anh ngại bữa sáng ở bệnh viện không đủ dinh dưỡng, trời còn chưa sáng đã lặng lẽ bò dậy, nhìn Tần Chân còn đang ngủ sau trên giường, rồi rón rén ra cửa, chạy về nhà làm bữa sáng cho cô.
Khi Tần Chân thức dậy, Trình Lục Dương đã mang cháo bí đỏ nóng hổi và mướp đắng xào trứng đến, anh dựng cái bàn nhỏ bên giường bệnh lên, rồi dọn sẵn đồ ăn, giống như đang phục vụ đại gia nhà ai đó.
Tần Chân bật cười, “Anh cho là đang phục vụ hoàng hậu sao?”
Trình Lục Dương đưa đũa cho cô, phối hợp lên tiếng, “Tiểu nhân thỉnh anh thái hậu nương nương!”
Tần Chân hỏi: “Anh ăn chưa?”
Anh đắc ý trả lời: “Đương nhiên là rồi, lúc anh nấu đẵn.”
“Anh nấu?” Tần Chân sửng sốt, “Em còn tưởng anh mua ở căn tin…”
“Hừ! Bếp trưởng trong căn tin làm sao khéo tay bằng anh được? Nhìn mướp đắng xào trứng của anh đi, không dầu không ngấy, thanh đạm vừa miệng. Còn nữa, nhìn cháo bí đỏ kia kìa, không đặc không loãng, vừa vặn…” Trình Lục Dương đang mải khoe khoang thì di động chợt vang lên.
Anh nghe điện thoại ngay trước mặt Tần Chân: “A lô?”
Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, anh lại đứng ngay cạnh Tần Chân nên cô cũng nghe được giọng nói ở đầu bên kia. Là Trình Húc Đông gọi tới.
“Em bảo gấp, làm anh mới sáng ra dã chạy tới nhà em, sau đó ném cho anh nồi canh chân giò đang sôi sùng sục, còn mình thì chạy nhay như chảo chớp không thấy đâu…” Giọng Trình Húc Đông trước nay luôn ôn hòa, không hiểu sao hôm nay lại hơi run rẩy, “Em tính để anh đứng đây đến bao giờ?”
Trình Lục Dương nghĩ ngợi, “Canh chân giò ninh càng lâu càng tốt, như vậy nước canh mới có chất. Thế này đi, anh đứng canh thêm hai tiếng nữa.”
“…”
Trình Húc Đông không nói gì, chắc khóe miệng đang giật giật. Tần Chân mau mắn phản ứng, mở to hỏi Trình Lục Dương: “Anh bảo anh trai tới nhà canh nồi nước giùm ư?”
“Ừ, anh phải chăm sóc bệnh nhân, không rảnh.” Trình Lục Dương trả lời cực kỳ hiển nhiên, “Ăn gì bổ nấy, em bị thương ở chân, đương nhiên phải ăn móng giò!”
Tần Chân dở khóc dở cười.
Trình Húc Đông dường như cũng hết cách với ông em, đành gượng cười, “Được rồi, anh trông cho em, nhưng em còn chưa ăn sáng, vừa nấu cháo vừa gặm qua quýt nửa cái bánh bao, ra ngoài mua chút đồ ăn lót dạ đi. Đợi canh xong, anh sẽ lái xe mang tới, em cứ chuyên tâm chăm sóc cô Tần.”
Sau đó anh ấy cúp điện thoại.
Tần Chân nhìn Trình Lục Dương rất lâu, mãi mới hỏi: “Không phải anh nói là đã ăn rồi sao?”
Trình Lục Dương điềm tĩnh nói: “Nửa cái bánh bao không tính là ăn à?” Thấy cô trừng mắt lườm mình, anh đành phải thỏa hiệp, “Được rồi, sợ em dậy sớm, nhỡ may đói bụng nên không có thòi gian ăn, nấu xong rồi tranh thủ chạy đến đây luôn.”
Cách một màn khói nghi ngút, Tần Chân nhìn Trình Lục Dương trưng ra vẻ mặt “Người phụ nữ này thật phiền phức, không thể cho qua được sao”, cô phì cười.
Cô đưa bát cháo cho anh, “Em không ăn dược nhiều, bát đầy thế này em không ăn hết, anh ăn một nửa đi.”
“Không cần, anh không đói.”
Tần Chân cố ý ép anh ăn, Trình Lục Dương trợn tròn mắt, đành bưng bát cháo ăn hai miếng. Tần Chân thấy thế mới chịu cầm lại bát, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Trình Lục Dương cười cười, “Muốn hôn môi gián tiếp với anh thì cứ nói thẳng ra, tìm cớ làm gì!”
“…” Tần Chân xem chút nữa phun miếng cháo lên mặt anh.
Suốt một ngày, Trình Lục Dương chuyển văn phòng đến phòng bệnh, cầm laptop ngồi trên ghế bận rộn, Tần Chân nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại, đọc sách, thi thoảng ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng vui rạo rực.
Cô đã vô số lần nói với anh: “Thật ra anh có thể trở về đi làm, em không sao.”
Trình Lục Dương không thèm ngẩng đầu, đáp gọn lỏn:”Không đặt em ở trước mắt trông chừng, anh không yên tâm.”
Giữa trưa Trình Húc Đông đưa canh chân giò tới, mang theo một đống đồ ăn khác, nhìn có vẻ tinh tế ngon miệng, chắc từ tay đầu bếp nhà ai.
Trình Húc Dông cười tủm tỉm đứng trong phòng bệnh, nhìn Trình Lục Dương phục vụ Tần Chân ăn cơm, chỉ cười không nói, đôi mắt tối đen như mực sáng lên, y hệt con cáo gian xảo.
Tần Chân ngượng ngùng nói: “Làm phiền anh rồi!”
Trình Húc Đông chưa kịp trả lời, đã nghe Trình Lục Dương hết sức tự nhiên nói câu: “Nên làm mà, nên làm mà.”
Khóe miệng co rúm, anh ấy cảm thấy em trai mình đã thành con rể nhà họ Tần rồi.
Về sau, Trình Lục Dương tiễn anh trai ra cửa, Trình Húc Đông vừa đi vừa thản nhiên nói: “Định khi nào báo cho người trong nhà biết?”
Trình Lục Dương đánh trống lảng cười đáp, “Nói cho người trong nhà làm gì? Để ông già tới mắng em một trận, nói em đi tìm người không môn dăng hộ đối à?”
“Mặc kệ bố thấy thế nào, hôn nhân là chuyện của em, ông chỉ có thể tác động tới em, nhưng không thể thay em quyết định. Nhưng em thây là con, em có trách nhiệm thông báo chuyện cưới xin của mình cho mọi người trong nhà, em có thể không hài lòng thái độ của mọi người nhưng không thể né tránh không gặp.” Đây là câu trả lời.
Trước khi đi, anh ấy còn vỗ vỗ vai Trình Lục Dương mỉm cười.
Thật ra cũng phải cảm ơn Tần Chân, nếu không nhờ cô thì quan hệ giữa Trình Lục Dương và anh ấy sẽ không dịu đi nhanh như vậy.
Tối hôm sau Trình Lục Dương tiếp tục ngủ trên sô pha.
Tần Chân nhìn anh tay chân thừa thãi cuộn mình trên ghế, vừa nhìn đã cảm thấy rất không thoải mái rồi, làm sao dám để anh co lại như vậy cả đêm?
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh sáng mờ mờ ngoài hành lang chiếu vào, cô nằm trên giường nhìn anh, không kìm được bật hỏi: “Ngủ như vậy có thoải mái không?”
Trình Lục Dương xị mặt, tức giận trả lời: “Em tới nằm thử xem?”
Tần Chân trốn ở trong chăn cười, ngẫm nghĩ rồi nói, “Hay là anh đến đây ngủ cạnh em đi?”
Người trên ghế giật mình sững sờ, vụt một cái ngồi bật dây, “Em vừa nói cái gì? Nhắc lại xem nào!”
“Em nói, ngủ ở đó không thoải mái, hay là…” Tần Chân đỏ mặt, ho khan hai tiếng, “Nếu anh cam doan có thể khống chế bản thân, không làm chuyện bậy bạ, không nói những câu nhạy cảm, thì lên giường ngủ đi.”
Trình Lục Dương bất chấp tất cả các diều kiện cô đặt ra, loạt xoạt ném chăn nhỏ, chen đến bên cạnh cô, giường bệnh viện không rộng lắm, hai người nằm ngủ vừa khít, trong trường hợp người này trở mình, sẽ đè lên người kia.
Tân Chân đưa lưng về phía anh, mặt đỏ lên, cuối cùng chỉ dám xê dịch chăn sang chỗ anh, “Ừm, đáp kín đi, đừng để bị cảm.”
Trình Lục Dương đắp chăn, bất mãn chọc chọc lưng cô: “Làm gì vậy, quay lưng vào nhau lạnh lùng thế, chẳng lịch sự gì cả!”
“Anh ngủ đi!”
“Mẹ nói quay lưng về phía người khác là không đúng!” Trình Lục Dương tiếp tục thò tay vẽ vòng vòng trên lưng cô, một vòng lại một vòng, động tác mềm nhẹ, chậm rãi, mang đến cảm giác vừa ngứa vừa lạ.
Tần Chân bực mình, chỉ biết nghiêng đầu quay người lại, trong bóng tối trừng anh một cái… và… bất ngờ chạm tới đôi mắt sáng trong suốt kia.
Trình Lục Dương đạt được mục đích, cười tủm tỉm nhìn cô, nhanh như cắt vươn tay kéo cô vào lòng, mãn nguyện nói: “Thấy này mới đúng chứ, không nhìn thấy mặt Trình Tần thị nhà anh, bảo anh làm sao ngủ được?”
“Anh tham lam quá!” Tần Chân đỏ mặt, toàn thân cứng ngắn, cảm nhận cảm giác tiếp xúc thân mật với anh.
Trong phòng bật điều hòa, Trình Lục Dương chỉ mặc một áo phông và quần dài, Tần Chân mặc quần áo bệnh nhân, toàn thân không hở chỗ nào, nhưng không biết vì sao lại có ảo giác cực kỳ ngượng ngùng và kỳ diệu, giống như bên dưới chăn hai người không mảnh vải che thân vậy.
Cô cố gắng dịch về phía mép giường, muốn nới rộng khoảng cách với Trình Lục Dương, nhưng tay anh túm một cái, lại nâng lưng cô kéo cô vào lòng, sau đó còn nói vô cùng nghiêm túc: “Cẩn thận rơi xuống giường, đến lúc đó sẽ không phải chỉ một chân bó thạch cao nữa đâu!”.
Tần Chân nhìn anh cười xấu xa, oán hận nói: “Rơi xuống giường còn không đáng sợ bằng sự uy hiếp của anh!”
“Sao em cứ đánh giá thấp nhân phẩm của anh vậy?”
“Anh có thứ này sao?”
“Vậy em cũng nên tin tưởng khí tiết của anh chứ?”
“Nhưng thứ căn bản không tồn tại đó, anh đừng nêu ra được không? Em sẽ phải đỏ mặt thay anh đấy.”
Trình Lục Dương thở dài, “Nói chuyện với em sao lại tốn sức thế? Cứ nhất định phải khiến người ta hao tâm tổn trí à, lần nào em cũng bắt anh phải sử dụng thủ đoạn phi thường.”
Tần Chân còn chưa kịp hiểu thủ đoạn phi thường anh nói là gì thì đã thấy gương mặt anh kề sát bên cạnh, ngay sau đó, môi hai người lại kề nhau một lần nữa.
Đây là thể loại gì? Bắt đầu từ buổi tối uống say đó, anh liền không ngừng hôn cô, ngày nào cũng hôn.
Mặt Tần Chân nóng lên, bởi vì toàn bộ cơ thể đã bị hai tay anh “giam giữ” nên hoàn toàn mất đi khả năng kháng cự… hoặc cũng có thể nói, thật ra có người chỉ uốn éo ra vẻ chút thôi, sau đó cũng không chần chừ do dự, lập tức biến thành chim nhỏ nép vào lòng anh.
Đêm hôm khuya khoắt, bệnh viện yên tĩnh, phòng bệnh càng yên tĩnh hơn. Tần Chân bị anh ôm chặt trong lòng, không thể động đậy, chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn của anh.
Trình Lục Dương dường như dần dần khám phá ra nhiều kỹ xảo mới, quen tay hay việc, mỗi ngày luyện tập một chút, vừa có thể xúc tiến tình cảm, vừa sung sướng thể xác và tinh thần, cớ sao không làm?
Anh thăm dò khớp hàm của Tần Chân, đầu lưỡi xẹt qua hàm răng nhỏ đều tăm tắp, sau đó lần tìm đầu lưỡi của cô, từng chút từng chút hòa quyện hơi thở cùng cô.
Sau cùng anh hôn lên mặt cô, lần lần lên cánh mũi, cuối cùng dừng lại bên khóe miệng, rồi tủm tỉm khẽ cười:
“Thật tốt.”
“Tốt cái gì?”
“Cứ ôm em như vậy, trong lòng anh an tâm hơn nhiều.” Trình Lục Dương nói, trong bóng tối chậm rãi cong khóe môi, “Tần Chân, con người anh có chỉ số thông minh cao, nhưng chỉ số tình cảm thấp, có một khoảng thời gian rất dài không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì, chỉ muốn đối tốt với em, không nhằm mục đích nào cả. Về sau đưa em đi xem mặt, anh lại chê bai cái này ghét bỏ cái kia. Có lẽ chính anh cũng không biết phải làm sao để khiến em hạnh phúc, cho nên mới luống cuống tay chân, mới vụng về đến vậy.”
Tần Chân chậm rãi, cảm nhận lồng ngực phập phồng của Trình Lục Dương, bên tai là giọng nói dịu dàng trầm ấm của anh.
Anh nói: “Nếu không đẩy em đi, chắc anh cũng không phát hiện ra nơi này khó chịu.”
Anh kéo tay cô, chậm rãi đặt lên ngực mình, dưới lớp áo mỏng manh là da thịt ấm áp của anh. Hơi ấm lập tức truyền tới lòng bàn tay, cô hoảng sợ, theo phản xạ muốn rụt tay về.
Tim anh dường như đập nhanh hơn bình thường, từng nhịp từng nhịp, vững vàng mà mạnh mẽ.
Tần Chân cười tươi như hoa, hôn lung tung lên mặt anh, “Hoàng tử nhỏ miệng độc nhà ta cũng biết nói lời dễ nghe rồi, giỏi quá!”
“Hoàng tử nhỏ miệng độc là cái gì?” Trình Lục Dương xị mắt, “Em lại đặt biệt danh cho anh à!”
“Cái này gọi là tên thân mật, tên thân mật hiểu không?” Cô cười ha ha.
Ngày hôm sau, chụp CT xong, xác định chân Tần Chân không việc gì, Trình Lục Dương cho cô xuất viện. Phương Khải lái xe tới, Trình Lục Dương nhét túi to túi nhỏ vào cốp, sau đó lên xe, “Đến nhà anh.”
Tần Chân phản đối: “Vì sao phải đến nhà anh?”
“Chân em đã như vậy, không đến nhà anh thì đến nhà ai?” Trình Lục Dương hừ một tiếng, “Đại gia hạ mình chăm sóc em, còn càu nhàu gì nữa”.
Vừa nói, anh vừa giúp Tần Chân điều chỉnh tư thế ngồi, tìm cho cô vị trí thoải mái nhất, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận, không hề dữ dằng như lời nói.
Tần Chân cứ thế cực kỳ tư nhiên chuyển vào nhà Trình Lục Dương, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống “ở chung” trong vòng một tháng.