Đàn ông bốn mươi nếu không chín chắn lịch lãm, phong độ ngời ngời thì ắt phải tục tằn hói trọn, bụng bự nặng nề.
Bất hạnh thay, người đàn ông bốn mươi đang ngồi cạnh Tần Chân lúc này thuộc dạng thứ hai.
Thầy Hồ dạy lái xe mặt mũi cau có, “mưa xuân” văng tứ tung, gào thét quát mắng Tần Chân đến khản cả giọng: “Nhìn đường! Nhìn đường đi! Bảo cô lái xe chứ có phải sửa xe đâu mà cô cứ dán mắt vào vô lăng thế hả? Không thấy cái xe lù lù phía trước à? Tôi nể cô thật đấy, cứng đơ chẳng khác gì người máy mà cũng đòi học lái xe à? Thay dầu bơm mỡ bôi trơn vào rồi hãy đến học hộ cái!”
Ông thầy đã cằn nhằn tụng niệm suốt dọc đường, càng nói lại càng khiến Tần Chân luống cuống, tay chân lóng ngóng như đi mượn.
Lúc sắp đến ngã tư, thầy Hồ lại bắt đầu đay nghiến: “Tôi nói cho cô biết, lần này cô mà còn nhầm chân ga với chân phanh nữa thì từ nay trở đi, đừng bao giờ tơ tưởng tới chuyện học lái xe nũa nhé! Sớm biết cô kém thế này thì ngay từ đầu tôi đã không nhận điếu thuốc hối lộ của mẹ cô rồi.”
Tần Chân cười hối lỗi nhiều đến mức cơ mặt căng cứng. Đến khi nghe ông ta gợi lại chuyện này, cô chịu hết nổi, buộc phải đáp trả: “Tôi nói cho thầy biết nhé, lúc mẹ tôi đưa thầy tờ tiền kia, vẻ mặt thầy cứ y như sắp đi phổ độ chúng sinh vậy, kết quả thì sao? Hai tháng nay thầy dạy gì cho tôi nào? Thầy chỉ biết mỗi quát mắng với sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi thôi. Tôi nhịn thầy nhiều lắm rồi. Nếu thực sự không dạy nổi thì mau trả lại tiền, trả lại điếu thuốc lá kia cho mẹ con tôi đi!”
Một bụng ấm ức của cô đột ngột bùng nổi khiến thầy Hồ sững sờ. Nhưng ông ta còn chưa kịp trợn mắt dựng râu nổi cơn tam bành thì xe đã đến ngã tư, các xe đi trước đều đã dừng chờ đèn đỏ.
Ông ta vội vàng hô:” Phanh lại! Mau phanh xe lại!”
Trong cơn hoảng loạn, Tần Chân vô thức đạp ... trúng chân ga.
Đã gặp đèn đỏ thì dĩ nhiên xe cộ sẽ dồn lại thành hàng. Người ta chỉ kịp thấy giữa dòng xe đứng yên có một chiếc xe tập lái vọt lên như tên bắn, xông thẳng vào chiếc xe thể thao thương hiệu Bentley trước mặt.
Phản ứng đầu tiên của thầy Hồ là lập tức đạp phanh xe, chỉ tiếc rằng ... đã quá muộn.
Tần Chân hồn vía lên mây, lao từ trên xe xuống, nhìn cái đuôi xe không còn “rạng ngời” như cũ, tim lạnh toát.
Một anh chàng khoảng hai mươi tuổi bước từ trên chiếc xe Bentley ấy xuống. Anh ta cuống cuồng chạy ra xem xét phía sau xe, dáng vẻ vô cùng đau xót, khổ sở.
Trần Chân nghĩ bụng: Phen này toi rồi, anh chàng kia lái xe Bentley đắt tiền lại mặc comple thẳng thớm phẳng phiu, nếu anh ta phải sửa xe với cái giá bằng hai năm tiền lương của cô thì chắc chắn cô sẽ khóc không ra nước mắt mất.
Theo thói quen nghề nghiệp, Tần Chân gập người cúi một góc chín mươi độ: “Xin lỗi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi không cố ý làm hỏng xe của anh, tôi mới học lái, còn chưa lấy bằng, vì bất cẩn không để ý đèn đỏ nên mới đâm vào đuôi xe anh. Tôi không cố ý đâu. Anh xem, anh trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn thế này, vừa nhìn đã biết ngay là nhân tài, chúng ta lại xấp xỉ tuổi nhau, chi bằng thông cảm cho nhau một chút...”
Cô cứ liên tục khom người xin lỗi anh chàng kia nhưng không hề nghe thấy anh ta đáp lại. Cô khẽ ngẩng đầu lên thì thấy anh ta chậm chạp quay lên nhìn vào trong xe. Một lát sau, cửa xe bật mở, chủ nhân thực sự của chiếc xe bước xuống giữa ánh mắt của đám đông huyên náo.
Tần Chân không khom lưng uống gối xin lỗi như giã tỏi nữa mà ngỡ ngàng nhìn chằm chằm chủ xe, suýt nữa thì quên luôn việc chính.
Cũng phải có lý do thì vừa nhìn một cái cô mới nhận ra anh ta là chủ thực sự của chiếc xe chứ.
Người đàn ông này trông cùng lắm là hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. So với anh thì người vừa bước từ ghế lái xuống ăn mặc chẳng khác gì đội trưởng đội bảo vệ. Bộ âu phục anh khoác trên người được cắt may vừa vặn, phẳng phiu không một nếp nhăn. Dáng người anh cao lớn, sừng sững tựa như một pho tượng. Không chỉ có vóc dáng mảnh khảnh, anh còn sở hữu một gương mặt cực kì đặc biệt.
Phải hình dung gương mặt này thế nào nhỉ? Lúc này rồi mà Tần Chân vẫn còn rảnh rỗi vắt óc tìm kiếm từ ngữ trong vốn từ vựng văn chương nghèo nàn của mình. Tiếc rằng do hạn chế nghề nghiệp nên đầu óc cô chỉ chứa toàn những tính từ chào hàng nhà cửa.
Tóm lại, người đàn ông này sở hữu một mặt tiền sáng sủa sạch bóng, thoáng khí tươi đẹp, cấu hình độc đáo, rộng rãi chuẩn mực.
Nhưng mà ... thế có nghĩa là ... nãy giờ người cô ra sức khúm núm nịnh nọt là tái xế ư?
Rõ ràng người này đã nghe thấy những lời xin lỗi vừa nãy của cô. Anh thong thả nhìn đuôi xe trầy xước thê thảm rồi liếc mắt sang thủ phạm.
Tần Chân căng thẳng, lại bắt đầu xin lỗi rối rít: “Ngại quá, thực sự vô cùng xin lỗi, tôi sẵn sàng bồi thường chi phí sửa chữa... miễn là trong khả năng của mình.”
Cô xin lỗi luôn miệng, thái độ lại thành khẩn, chỉ cần lướt qua thôi là biết trong lòng đang nghĩ gì rồi.
Ánh mắt người đàn ông thấp thoáng lướt về phía cô: “Ý cô là, nếu ngoài khả năng thì cô sẽ không chịu trách nhiệm chứ gì?”
Tần Chân chột dạ, vội cười cầu hòa: “Anh thấy đấy, tôi đâu có cô ý, ai mà chẳng có lúc tập lái, chắc anh cũng biết ai bị thầy mắng tâm trạng cũng sẽ không vui mà... Cũng không phải là tội lỗi gì to lớn lắm phải không? Anh xem, tuy chỉ là dân lao động cùng khổ nhưng tôi không hề đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm. Tôi chỉ hi vọng anh châm chước cho, chúng ta thông cảm, giảng hòa là được...”
Ngoài miệng cô nói vậy thôi chứ suy nghĩ thực sự trong lòng là: Gã này đi Bentley, mặc hàng hiệu, chắc chắn không giàu cũng sang, biết đâu anh ta lại động lòng trắc ẩn, miễn cho mình họa phá sản.
“Tâm trạng đang không vui hả?” Chủ xe tóm được từ khóa của cô, nhướn mi. Chỉ mỗi động tác nhỏ xíu ấy thôi mà cũng đẹp cực kì: “Tâm trạng không vui thì phải cân nhắc thực lực tài chính của bản thân, tìm xe rẻ mà đâm chứ!”
Tần Chân cứng họng.
Chủ xe đưa mắt ra hiệu cho tài xế, tài xế lập tức rút trong túi ra một tấm ranh thiếp, trao cho Tần Chân rồi lễ phép hỏi: “Cô có thể cho chúng tôi phương thức liên lạc không ạ?”
“Ngài Trình đang vội nên phải đi trước, tôi sẽ đưa xe đến xưởng sửa chữa, sau khi có hóa đơn thanh toán tôi sẽ liên lạc với cô.”
Tần Chân cảm thấy hơi quái alj: “Anh không sợ tôi cho anh số điện thoại giả rồi chuồn mất à?”
Kẻ đáp lời cô không phải tài xế, mà chính là gã chủ xe. Anh nhếch mép, quét mắt nhìn qua biển chiếc xe tập lái: “Trường lái Uy Long, biển số XXXXXX, tại hiện trường xảy ra tai nạn có rất nhiều nhân chứng, nếu không tìm thấy cô thì chỉ cần tìm đến trường lái là được”.
Anh không tin trường lái sẽ bao che, gánh thay cô món nợ này.
“...” Tần Chân chỉ còn biết ngoan ngoãn rút danh thiếp trong túi ra đưa cho anh.
***
“Cô Tần, tôi đã nghĩ kĩ rồi, căn nhà này quá rộng, hai vợ chồng chúng tôi không cần không gian rộng đến thế, hôm sau tôi lại đi xem căn khác vậy. Hôm nay làm phiền cô rồi.”
Tần Chân nhìn người đàn ông trung niên bụng bự trướ mặt, đáp lại bằng một nụ cười chuyên nghiệp: “Không sao ạ, không có gì phiền đâu, nếu tìm mãi vẫn chưa được căn nhà vừa ý, hoan nghênh các vị lại đến Âu Đình tìm tôi.”
Cô cúi đầu xuống móc danh thiếp ra, kết quả là lục được hai tấm, một là của cô, một là của ... chủ xe bị cô tông hỏng đuôi hai hôm trước.
Khi đưa danh thiếp ra, gã đàn ông kia tiện thể sờ soạng tay cô một hồi, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Chân nhịn. Cô nhanh chóng rút tay về, đưa lão ta ra cửa: “Ngài đi cẩn thận a!”
Chỉ còn lại mình cô giữa căn nhà mới rộng thênh thang. Nhìn từ cửa sổ sát đất của tầng mười bảy, quang cảnh phía xe dường như đọng hết vào đáy mắt.
Cô đã dẫn ông ta đi xem không dưới bảy căn nhà, nhưng lúc thì ông ta chê ánh sáng không đủ, lúc lại chê nhà không thoáng gió, lần này, khi đến căn hộ “xịn” nhất, ông ta lại chê diện tích quá rộng.
Tần Chân không nhịn được phỉ nhổ, xì, làm nghề này bao nhiêu năm nay, cô chỉ cần liếc mắt là biết lão này nuôi bồ nhí nên mới kiến nhà cho ả ta ở. Vừa muốn thỏa mãn lòng hám hư vinh của cô bồ, vừa không chịu chi, lại còn sàm sỡ cả nhân viên nghiệp vụ như cô, đúng là tởm lợm.
Nhớ lại cảnh vừa nãy bị ông ta sờ mó bàn tay. Tần Chân thấy lợm giọng, cô cúi xuống nhìn tay mình, bất chợt quét mắt qua tấm danh thiếp màu xám bạc vẫn đang nằm trong tay. Một bụng cáu giận lập tức xẹp lép. Cô khóc không ra nước mắt.
Nhìn chất liệu, nhìn phong cách là biết ngay danh thiếp này không thuộc loại tầm thường. Quái lạ hơn là chủ nhân của tấm danh thiếp đó không hề liên lạc đòi bồi thường. Vì cuộc điện thoại đòi tiền ấy mà cô thấp thỏm ăn không ngon ngủ không yên hai hôm nay, cứ thế này thì cái mạng còm của cô sẽ tan nát mất!
Tần Chân nghiến răng, quyết tâm rút di động ra, bấm số gọi.
Đằng nào cũng chết, sớm muộn gì cũng phải liên lạc, chẳng thà chủ động cho xong. Chẳng phải người xưa đã có câu “Xưa nay lưu lạc giang hồ, xích mích gây gổ, tránh sao cho vừa” đấy ư?
Căn cứ vào những gì anh nói hai hôm trước, cô biết chắc anh sẽ không bỏ qua cho mình. Thế thì ...
Đầu bên kia có người nhấc máy, một giọng nam nhỏ nhẹ lễ độ vang lên: “Xin chào!”
Cô ngẩn người, rồi cũng thả giọng ngọt xớt dịu dàng rất chuyên nghiệp: “Xin chào, tôi là Tần Chân!”
“... Tần Chân?” Rõ ràng đối phương chưa nhớ ra cô là ai?
“Chẳng là hai hôm trước tôi đã bất cẩn đâm vào đuôi xe Bentley của ngài”, Tần Chân cười đến là tự nhiên, không quên tranh thủ thời cơ nịnh hót: “Ngài đúng là quý nhân hay quên chuyện vặt, nhưng kể cũng đúng, những người thành đành đều thế mà, ha ha ha.”
Nghe tiếng cười nịnh bợ của cô, đầu bên kia im lặng vài giây, rồi giọng nói nhẹ nhàng vừa rồi bị thay thể bởi một giọng trầm khác cực kì hấp dẫn: “Cô Tần cứ cung kính lễ độ với trợ lý của tôi hết lần này đến lần khác, liệu có phải cô gặp tiếng sét ái tình với cậu ấy không? Nhưng tôi nhắc cho cô biết, dù có lợi dụng ám muội tình ái, cũng đừng hòng thoát được khoản bồi thường đâm xe kia!”
“...”
Tần Chân cúp điện thoại trong vòng 0.01 giây.
Vài giây sau, phía bên kia gọi lại, anh trợ lý khách sáo thông báo với cô rằng: Chiếc Bentley nát đuôi kia đã được đưa về xưởng sửa chữa, sau khi có hóa đơn, họ sẽ liên hệ cụ thể với cô về chi phí bồi thường.
Tần Chân lặng lẽ ngắt máy, mặt ủ mày chau. Đối với một kẻ đáng thương chạy gãy chân cả tháng cũng không bán được căn hộ nào như cô mà nói, thì vụ tông xe này đúng là chó cắn áo rách. Cô có bán bớt nội tạng, bán máu cũng không trả hết nợ.
Buổi trưa, trước tòa nhà World Trade tấp nập người qua kẻ lại, nhân viên ra ra vào vào, người vừa đi ăn về, người chuẩn bị đi ăn.
Giữa dòng người nhốn nháo ấy, cảnh Tần Chân tranh chấp với anh chàng giao hàng trở nên nổi bật một cách dị thường.
Chuyện là thế này, nửa tiếng trước, do bận soạn thảo hồ sơ giấy tờ nên Tần Chân không ra ngoài ăn trưa mà gọi điện đặt một suất cơm rang trứng kèm thịt rán. Nửa tiếng sau, anh chàng giao hàng gọi cô xuống lấy suất cơm đã đặt. Nào ngờ thay vì bữa trưa như mong muốn, cô nhận được một suất thịt rán và một suất cơm rang trứng.
Giá một suất cơm rang kèm thịt rán là hai mươi tệ, một suất thịt rán và một suất cơm rang trứng cộng lại là ba mươi bảy tệ, bởi thế mà Tần Chân mới tranh cãi với anh chàng giao hàng.
Anh giao hàng kiên quyết không nhận lỗi: “Cô à, tôi không biết suất cơm này bao nhiêu tiền, tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ giao hàng thôi, nếu cô không chịu trả tiền thì tôi phải bỏ tiền túi ra trả đấy. Cô gọi món thế nào thì ông chủ chúng tôi đưa đúng như vậy, giờ cô kể lể với tôi thì có ích gì? Nếu cô không trả tiền, tôi sẽ đứng ỳ ra đây, tùy cô muốn làm sao thì làm.”
Hừ, thời buổi này, dân tình cũng ghê gớm thật, người đưa hàng gì mà y chang như xã hội đen thế này? Chắc anh này xem phim hình sự TVB nhiều quá nên đến cả câu “Nếu cô không trả tiền, tôi sẽ đứng ỳ ra đây” cũng nói rõ là trôi chảy, đâu ra đấy.
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng chính thái độ hung hăng của đối phương đã khiến Tần Chân nóng máu: “Tôi gọi món như thế nào, anh tự đi mà hỏi ông chủ các anh. Rõ ràng cơm rang kèm thịt rán, tại sao tới chỗ anh lại thành cơm rang trứng và thịt rán riêng hai suất. Tôi nói rõ cho anh biết, đây không phải là cơm tôi gọi, tôi tuyệt đối không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu.”
Anh chàng đưa cơm cũng nổi quạu: “Ơ cái cô này làm sao thế nhỉ? Có mười mấy tệ thôi mà cũng chuyện bé xé ra to.”
Tần Chân trừng mắt đáp: “Có mười mấy tệ thôi à? Nếu chỉ có mười mấy tệ thì anh còn cãi nhau với tôi làm gì? Nếu đã coi thường mười mấy tệ như thế sao anh không tự bỏ tiền túi ra mà bồi thường đi?”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu, dần trở thành trận cãi vã ác liệt.
Trung tâm thương mại này có tổng cộng ba mươi tầng, là nơi đặt trụ sở của rất nhiều doanh nghiệp lớn. Tần Chân chỉ là nhân viên của một công ti môi giới địa ốc nhỏ. Đang giờ nghỉ trưa, những người ra ra vào vào tòa nhà hầu như đều là trí thức của công ti nước ngoài. Thấy cô gái mặc bộ quần áo công sở tầm thường đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai với một anh đưa hàng chỉ vì mười mấy tệ, họ đều tò mò xúm lại nhìn.
Trình Lục Dương bước ra khỏi thang máy dành riêng cho anh, bên cạnh còn có mấy trợ lý áo quần chỉnh tề tháp tùng, đại diện bên hợp tác đàm phán lần này cũng toe toét cười tiễn anh rời đi, vừa ra đến đại sảnh, anh thấy ngay một đám đông bu kín cửa lớn.
Là trợ lý của Trình Lục Dương, Phương Khải vội vàng bước lên, định tách đám đông để anh đi qua được dễ dàng.
Nhưng khi đứng giữa đại sảnh, Trình Lục Dương nghe thấy một giọng nói đặc biệt, nghe rất quen tai.
“Anh nói thế là có ý gì? Định chụp ảnh tôi đăng lên mạng hả? Anh có biết thế nào là quyền sở hữu hình ảnh không? Có giỏi thì anh cứ đăng đi, rồi đợi tòa án gọi tới. Tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm quyền sở hữu hình ảnh, quyền riêng tư, quyền dnah dự và cả tội phỉ báng nữa!”
Một giọng nam sắc nhọn cười lạnh lẽo: “Ha ha, quyền sở hữu hình ảnh là cái quái gì? Cho xin đi bà chị ơi, không biết luật thì đừng có thùng rỗng kêu to, cái loại người bắt nạt dân lao động chỉ vì mười mấy tệ như cô, tôi nhất định phải bêu rếu cho cả thế giới này biết!”
Sức chiến đấu của Tần Chân tỏa bừng bừng: “Cả thế giới cơ đấy? Ái chà, ngài đây cũng nổi tiếng ghê nhỉ, chỉ một cái Weibo(*) thôi mà cũng khiến mọi người trên toàn thế giới phát tán thông tin hộ. Sao mà ngưỡng mộ thế không biết!”
(*) Một trang mạng xã hội tương tự Facebook ở Trung Quốc.
Trước giờ miệng lưỡi cô luôn sắc bén, lại còn đang trong trạng thái quyết không chịu thua. Cuối cùng, cô hung hăng chốt hạ: “Nói cho anh biết, Tần Chân tôi sống hai mươi tám năm chưa hề biết ba chữ “bị bắt nạt” viết thế nào đâu. Mười mấy tệ tuy chẳng đáng là bao nhưng hành vi lừa đảo khác hàng của các anh thực sự rất vô liêm sỉ. Anh giữ cơm rang này lại mà ăn xem có tự chặn họng mình hay không đi! Định lừa tiền tôi hả? Đừng có mơ!”
Tần Chân à?
Trong đại sảnh, Trình Lục Dương trầm ngâm giây lát rồi bỗng sực nhớ ra nhân vật này... Chính là cô nàng hai hôm trước tông vào đuôi xe mình, đến nỗi thợ sửa xe trong dây chuyền 4S(*) cũng phải lắc đầu ngán ngẩm chứ còn ai trồng khoai đất này.
(*).4S: Hình thúc kinh doanh ô tô với bốn loại dịch vụ chính là bán xe (Sale), thay thế phụ tùng (Spare-part), hậu mãi (Service) và phản hồi thông tin (Survey). Gọi tắt là 4S.
Cũng thú vị đấy!
Đúng lúc ấy, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trang điểm rõ đậm gạt đám đông huyên náo ra, hùng hổ tiến vào: “Tần Chân! Tôi tìm cô cả buổi mà cô còn đứng đây cãi nhau với nhân viên giao hàng à?”
Tần Chân đang đỏ mặt tía tai, bừng bừng khí thế, lúc này bỗng giật thót, ỉu xìu như bong bóng xì hơi: “Trưởng phòng Lưu?”
“Khách hàng ở đường vành đai hai đã đợi cô nửa tiếng đồng hồ rồi. Rõ ràng sáng nay tôi đã dặn cô đúng mười hai rưỡi phải có mặt cơ mà. Mười hai rưỡi người ta đã đứng đợi xem nhà ở vườn hoa Xuân Thiên, thế mà... Cô cũng giỏi thật, đã quên sạch sành sanh lại còn rảnh rỗi mà đứng đây cãi nhau cơ đây!” Lưu Trân Châu tức đến xì hói, “Mau bắt xe đến đó ngay cho tôi! Người ta gọi điện mắng công ty chúng ta không biết giữ chữ tín, cho người ta leo cây kia kìa! Tôi nói cho cô biết, tiền taxi cô tự bỏ tiền túi ra mà trả, công ti không thanh toán.”
Tần Chân tái mặt, vội vội vàng vàng vẫy một chiếc taxi bên đường. Anh chàng giao hàng chạy theo kéo cô lại, “Ê, định chạy hả? Còn chưa trả tiền cơ mà. Ba mươi bảy tệ, không được thiếu một xu!”
Cô gạt tay anh ta ra, chui tọt vào chiếc taxi nhanh như cắt, đóng rầm cửa lại rồi mỉm cười ngọt ngào: “Tạm biệt quý ngài nhé, lần sau đừng có lừa đảo khách hàng nữa! Khách hàng là thượng đến, ngài còn làm như vậy sẽ bị đày xuống địa ngục đấy!”
Người trong cuộc đã rời đi, đám đông cũng dần giải tán.
Đại diện Trương bên đối tác ngoái lại định tiễn Trình Lục Dương ra cửa, lại thấy anh đứng đỏ với vẻ mặt nửa cười nửa không, có vẻ như vẫn còn chưa hết hứng thú.
“Tổng giám đốc Trình?” Ông dè dặt gọi..
Ai ngờ Trình Lục Dương tỉnh bơ quay sang hỏi một cậy: “Người vừa nãy ở công ti nào?”
“Tập đoàn Âu Đình, tầng mười một!”
“Âu Đình à?” Trình Lục Dương im lặng ghi nhớ cái tên này rồi bỗng mỉm cười như thể vừa phát hiện ra lục địa mới: “Thảo nào mà không chút tiếng tăm. Nhân viên ghê gớm như vậy mà ông chủ không biết sử dụng”.
Đại diện Trương lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông mặc âu phục màu đỏ cam chói mắt bên cạnh, rồi cúi đầu hết sức điềm tĩnh ... Tổng giám đốc Trịnh, ngài điệu đà thế này, nhân viên của ngài có biết không?
Âu phục màu đỏ cam... từ tầng ba mươi đi xuống tầng một, cái màu cực chóe này hấp dẫn ánh mắt của vô số người, ấy thế mà vị tổng giám đốc nọ vẫn thản nhiên như không, mắt nhìn thẳng, phong thái oai vệ, trong khi đỏ, chỉ đi bên cạnh thôi mà đại diện Trương đã phải nhấp nhổm vì những cái liếc xéo của người khác rồi.
Tố chất tâm lý tốt như thế, cộng thêm mắt thẩm mỹ thời thượng như thế... thì cô nhân viên Âu Đình kia còn phải xách dép chạy dài!
Lúc Phương Khải cầm tập catalouge thời trang của quý mới vào phòng làm việc, sảnh lớn lại một lần nữa bùng nổ.
“Này, nhìn xem, trợ lý Phương lại mang một tập ảnh vào gặp tổng giám đốc kìa!”
“Chậc, theo chị, lần này tổng giám đốc chọn màu gì?”
“Tôi dám mang tiền lương tăng ca tháng này ra cược cho màu đỏ cam! Tháng này anh ấy đã mặc màu ấy tận ba lần, phá kỉ lục rồi!”
“Chói hết cả mắt! Màu chóe thế mà cũng dám mặc... nhưng biết làm sao đây, anh ấy mặc màu gì cũng đẹp trai khủng khiếp.”
Phương Khải vước vào văn phòng bỏ lại tất cả những lời bàn tán xôn xao ngoài cửa. Anh ấy trình catalogue lên cho Trình Lục Dương xem xét.
Trình Lục Dương đặt tài liệu trong tay xuống, nhận catalogue.
La Lune vốn là một thương hiệu nức tiếng, tên tuổi hàng đầu ở thành phố B. Với tư cách là tổng giám đốc, trang phục của Trình Lục Dương luôn được các đối tác danh tiếng độc quyền cung cấp. Mỗi tháng, Phương Khải chỉ việc đem catalogue đến, Trình Lục Dương sẽ tự tay chọn mẫu trang phục cho mình. Chỉ cần khoanh đại vài mẫu thôi là đúng một tuần sau, xưởng may sẽ gửi đến những trang phục chuẩn xác đúng với số đo của anh.
Lần này cũng vậy.
Trình Lục Dương tiện tay lật lật tập ảnh, chọn vài bộ vừa mắt, khoanh tròn rồi đưa cho Phương Khải.
Phương Khải nhận thấy, liếc nhìn, lập tức trợn tròn mắt. Tháng giêng năm nay tổng giám đốc đã chọn một bộ Âu phục đuôi én màu xanh da trời, tháng hai lại chọn một bộ Âu phục màu đỏ cam và một chiếc quần đỏ chót. Giờ đã là tháng ba, tổng giám đốc chọn tổng cộng năm bộ âu phục kiểu mới nhất... đỏ, vàng, lục, lam, tím... thêm hai màu nữa là cả cái văn phòng này sẽ treo bảy sắc cầu vồng.
Thế là một tuần sau, Trình Lục Dương mặc bộ Âu Phục mới đi làm, từ tần một tới tầng ba mươi, số lượng “cằm rớt xuống đất” đã đủ để quây ba vòng quanh công ty.
Phương Khải cứ lặng thinh đứng phía sau anh. Đến khi vào phòng làm việc, Trình Lục Dương bỗng hỏi: “Hôm nay trông tôi lạ lắm à?”
“Đâu có ạ!”
“Thế thì... trang phục không phù hợp ư?”
“Cũng không phải ạ!”
“Vậy sao họ cứ nhìn tôi chằm chằm thế?” Giọng Trình Lục Dương có vẻ không vui: “Vấn đề nằm ở chỗ nào?”
Phương Khải đang dằn vặt, không biết nên trả lời ra sao thì đã nghe được đáp áp cực kì tự tin do chính sếp đưa ra: “Tôi thừa nhận mình đẹp trai, nhưng họ cũng không nên dán mắt vào tôi như thế chứ. Phụ nữ đã đành, đằng này đàn ông cũng si mê. Chẳng lẽ họ không biết động não nghĩ à? Có nhìn thế chứ nhìn nữa cũng đâu thể trở thành tôi được?”
“...” Phương Khải điềm tĩnh lấy iPad ra, mở lịch trình làm việc hôm nay rồi cung kính dâng lên sếp. Đừng đùa, anh ấy ngồi vững ở vị trí trợ lý này lâu như vậy, dĩ nhiên phải sở hữu khả năng tự kiềm chế phi thường. Nếu không, trong tình huống này, hẳn anh ấy đã phun bữa sáng chưa kịp tiêu hóa vào thẳng mặt tổng giám đốc nhà mình rồi.
Tuy tổng giám đốc đại nhân đúng là đẹp trai thật, nhưng cũng không đến mức đến cả đàn ông lẫn phụ nữ đều không thể rời mắt. Hai trăm phần trăm nguyên nhân khiến họ phải ngoái lại chính là vì bộ vest màu xanh lá chuối trông rõ là điệu kia!
Mãi đến tối, khi về nhà Trình Viễn Hàng ăn cơm, Trình Lục Dương mới nhận ra rằng, thực ra người ta ngoái lại không phải vì anh đẹp trai.
Lúc ngồi trên xe Cadilac, anh nhận được điện thoại của Trình Húc Đông: “Đã quen xe mới chưa?”
Đây là tác phong điển hình của Trình Húc Đông. Biết xe của Trình Lục Dương bị đem đi sửa, anh ấy lập tức đem chiếc Cadilac mà mình chưa lái lần nào đến, giờ lại ân cần gọi điện tới thăm hỏi.
Trình Lục Dương lạnh nhạt đáp: “Tôi đâu phải tài xế, làm sao biết được quen hay không?” Dứt lời, anh cao giọng hỏi Phương Khải đang ngồi trên ghế lái: “Trình Húc Đông hỏi cậu đã quen xe chưa?”
Phương Khải toát mồ hôi hội, lòng thừa biết đại thiếu gia nhà họ Trình sao có thể tốn hơi sức quan tâm đến nhân vật phụ bé nhỏ như mình, nhưng vẫn rối rít đáp lời: “Quen, quen lắm ạ!”
Trình Lục Dương thu điện thoại lại: “Anh nghe rõ rồi chứ!”
“...” Trình Húc Đông cười bất đắc dĩ. Có vẻ như anh ấy đã đoán trước được thái độ của thằng em nên lại thong thả hỏi tiếp: “Đang ở đâu vậy?”
“Trên đường!”
“Bao lâu nữa thì về đến nhà?”
“Nếu đói thì anh cứ việc ăn trước, ai bắt anh đợi đâu!”
“Đợi cũng không sao, anh và bố mẹ sẽ chờ em về ăn cơm cùng.”
Dù Trình Lục Dương có trả treo thế nào, thái độ bất hợp tác ra sao, người ở đầu dây bên kia vẫn giữ vững hình tượng anh trai hiền từ tao nhã. Chính thái độ ấy khiến anh cảm thấy bứt rứt khó chịu như bị chích gai nhọn. Cuối cùng, anh cười khan: “Anh thích thì anh cứ việc chờ!”, rồi cúp máy không hề do dự.
Phương Khải đang im lặng lái xe, bỗng cảm thấy lạnh buốt như thể nhiệt độ trong xe giảm xuống mười đồ. Anh chàng rẽ thêm vài lượt rồi cho xe chạy lên con đường quanh co trên một sườn đồi.
Dải cây xanh đều tăm tắp trải dài hai bên đường, những căn biệt thự nhỏ lần lượt lọt vào tầm mắt. Những căn biệt thự ấy bề ngoài có vẻ không quá sang trọng hào nhoáng, những giữa thành phố tấc đất tấc vàng này thì cũng thuộc dạng xa xỉ.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn nhà, Trình Lục Dương sửa sang lại quần áo rồi bước xuống xe với gương mặt không cảm xúc. Anh không quên ngoái lại hỏi: “Muộn lắm rồi, ăn bữa cơm rồi hẵng đi chứ?”
Phương Khải lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ tôi nấu cơm đợi tôi về ăn rồi. Chúc tổng giám đốc ngon miệng!”
Đùa chắc, có phải anh ấy chưa từng ăn cơm ở biệt thự bao giờ đâu? Đã thế đây còn là bữa cơm gia đình một tuần mới có một lần của nhà họ Trình. Bầu không khí chẳng khác gì Hồng Môn yến, dù thức ăn trên bàn là cao lương mỹ vị ngon lành thì cũng hóa ra nhạt nhẽo. Anh ấy thà về nhà ăn một bữa cơm đạm bạc nóng hổi còn hơi ngồi đờ ra gắp những món “thượng lưu” ở chỗ này.
Bàn ăn nhà họ vẫn quạnh quẽ như mọi khi, chiếc bàn rất rộng nhưng chỉ thưa thớt vài người.
Thi thoảng Trình Viễn Hàng lại hỏi han dăm ba câu về tình hình công ti. Giờ ông đã lớn tuổi, tuy trên danh nghĩa vẫn giữ cương vị Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Hàng, nhưng chỉ những việc thật sự quan trọng ông mới để mắt đến, còn lại thì giao cả cho con trai trưởng Trình Húc Đông... Còn đứa út Trình Lục Dương... lúc nào nó cũng làm theo ý mình, chưa bao giờ cùng quan điểm với ông, đã thế tính tình lại cuồng ngạo, thích chống đối nên ông chỉ dám giao La Lune cho nó. Ông muốn rèn giữa nó để đến lúc thích hợp sẽ gọi về tổng công ti, hợp sức với Trình Húc Đông.
Trình Húc Đông là người có nguyên tắc, làm việc kín kẽ cẩn trọng, điềm đạm ung dung, mỗi lần trò chuyện với anh ấy, Trình Viễn Hàng luôn rất hài lòng.
So với người anh trai này thì Trình Lục Dương đúng là khiến ông phiền muộn.
May mà có một người mẹ như Lục Thư Nguyệt giúp bố con ông xoa dịu căng thẳng. Dẫu vậy, bữa cơm này vẫn khiến Trình Viễn Hàng suýt lên cơn nhồi máu cơ tim.
Sau bữa tối, Trình Viễn Hàng và Trình Húc Đông ra sân sau đánh tennis, còn Trình Lục Dương và Lục Thư Nguyệt ở trong nhà xem ti vì.
Lục Thư Nguyệt nhìn cảnh hai cha con trong sân vui vẻ hòa thuận, tâm đầu ý hợp, lại quay sang nhìn đứa con trai út đang lười nhác bấm điều khiển chỉnh kênh bên cạnh, thở dài: “Con thật là, khi nào mới được như anh con, bao giờ mới thôi là bố con tức giận?”
Trình Lục Dương nghiêng đầu sang, cười như có như không: “Có một đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thảo là đủ rồi, bắt con giống anh ấy nữa làm gì? Đằng nào cũng đã có anh ấy nối dõi tông đường, thừa kế công ti, thấy con ngứa mắt thì cứ coi như không có đi. Chẳng phải đây là sở trường của mọi người hay sao?”
Lục Thư Nguyệt nghẹn lời không biết đáp lại thế nào. Một lát sau bà mới nhỏ gọng: “Lục Dương, con đừng như vậy, trước đây là lỗi của bố mẹ...”
“Muộn rồi, con đi đây!” Trình Lục Dương đứng bật dậy, ném cái điều khiển từ xa lên mặt bàn trà bằng kính, “Con đã cho Phương Khải về trước nên đành phiền tài xế trong nhà đưa về vậy!”
“Còn sớm mà, con vội đi đâu?” Lục Thư Nguyệt đứng lên theo, dịu giọng bảo: “Lần sau về nhà con đừng mặc quần áo tươi sáng như vậy nữa, bố con vốn khó tính lại hơi cổ hủ, không chịu nổi kiểu ... kiểu thời trang phong cách sinh động này đâu.”
Trình Lục Dương khựng lại giây lát, không hé răng nói tiếng nào, rồi bước thẳng ra khỏi cửa.
Sau khi lên xe của Trình Viễn Hàng, việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Phương Khải: “Hôm nay tôi mặc quần áo màu gì?”
Phương Khải đang ăn cơm, vừa ra sức nuốt thức ăn xuống vừa đáp: “Chính ngài còn màu đó, làm sao trách tôi được...”
“Đừng nhiều lời, mau nói cho tôi biết, là màu gì?”
“... Màu xanh.”
Trình Lục Dương trầm mặc “... Xanh đến mức nào?”
“Chắc là... xanh như cái cây trước cổng công ti chúng ta...”
Xuân về, cây lá đâm chồi nảy lộc, xanh đến mướt mắt, nhất là cái cây trước cổng công ti. Trình Lục Dương điềm tĩnh hồi tưởng trong giây lát rồi cúp điện thoại.