Cổ Thược lén la lén lút thò đầu dò xét, bố còn chưa tan sở, mẹ già đang ôm baby ra đường đi dạo, lúc này không chạy còn đợi lúc nào?
Nhanh chóng rút vali ra, len lén nhét hết tất cả những thứ đã chuẩn bị vào, như tên bay kéo cửa chạy ra.
Đối với cô mà nói, trong nhà là nơi chứa đầy thị phi, không nên ở lâu, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng bỏ chạy, dù sao cứ chạy về bên kia đã, rồi tùy tiện tìm một cái cớ không phải được sao? Bố mẹ còn có thể trách móc cái gì?
Cổ Thược viết mấy dòng lên giấy rồi vứt trên mặt bàn, cầm vali nhỏ của mình rồi phóng đi.
Khi cô đang chờ thang máy, di động bỗng nhiên truyền tới tiếng tin nhắn.
Hắn còn dám động vào di động của mình? Lại còn dám đổi một cái tên vô sỉ như thế!
Cổ Thược cắn răng, nhét di động vào trong túi áo, vờ như mình chưa từng nhận được tin nhắn.
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có đến mức ngay cả chỗ dung thân cũng không có hay không?
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có đến mức sợ bố mẹ phát hiện ra mà chạy trốn hay không?
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có sợ không thể qua hết ngày hôm nay thế này không?
Sau khi suýt chút nữa bị bắt gian ngày hôm qua, cô cứ nhắm mắt lại là lại thấy mẹ già đứng bên cạnh bắt gặp cô và Chân Lãng lăn lộn trên giường, sau đó ép cô từ nay trở đi phải sống cùng Chân Lãng. Lại sau đó nữa, cô mơ thấy từ nay mình sẽ bị Chân Lãng ức hiếp, bóc lột, bắt làm việc như trâu như ngựa đến chết, ngay đến đó thì cô tỉnh lại, mồ hôi lạnh đầy người, cũng không thể ngủ tiếp được nữa.
Hôm đó, khi trời tờ mờ sáng, cô lặng lẽ đứng dậy sắp xếp những vật dụng của mình, chuẩn bị trốn nhà, sau khi đợi suốt một ngày, cuối cùng cũng có cơ hội trước cơm tối, trong nhà không có ai.
Cô căn bản không muốn để ý đến tin nhắn của Chân Lãng, bây giờ Cổ Thược chỉ một lòng muốn chạy thật xa, cách sao chổi Chân Lãng này được bao xa thì cách.
Thang máy dừng ở tầng một, Cổ Thược cảnh giác thò đầu ra, xem có bóng dáng bố mẹ mình hay không. Đảo một vòng phía trước, không có bất kì người quen nào, rất tốt…
Cổ Thược nhanh chóng chuồn ra khỏi thang máy, ôm túi quần áo chuẩn bị thẳng tiến về phía cửa lớn.
Vừa mới bước ra ngoài được một bước, bên tai truyền tới tiếng cười lười nhác, “Bà xã, sắp ăn cơm rồi em còn đi đâu?”
Bên cạnh thang máy, một người nào đó đang nhàn nhã dựa vào tường, hai tay cắm trong túi quần, nhìn bóng người vừa lén lút bước ra, trong mắt tràn ngập ý cười.
Bóng người giật bắn, Cổ Thược lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy bật về phía trước, đưa tay che miệng người kia, thấp giọng uy hiếp, “Tôi đã nói không được gọi tôi như thế!”
Người nào đó thuận thế ôm eo cô, môi hôn trộm lên lòng bàn tay cô, Cổ Thược rụt tay lại, vẫy vẫy tay trên không trung, ra vẻ chê bẩn.
Ánh mắt Chân Lãng dừng trên vali nhỏ dưới chân cô, “Em yêu, em muốn đi đâu nha?”
“Tôi…” Cổ Thược hoảng hốt, “Tôi đi dạo phố.”
“Đi dạo phố mà phải mang theo hành lý to như thế, có mệt hay không a?” Chân Lãng tươi cười, “Anh giúp em nhé?”
“Không đi dạo sao?” Chân Lãng không có ý bỏ cuộc, “Anh cũng muốn mua một số thứ, nếu đúng dịp như vậy không bằng đi cùng nhau đi.”
“Tôi không muốn!” Cổ Thược từ chối theo trực giác, trong ánh mắt tràn ngập phản kháng.
Cô muốn đi, cô muốn trở về cuộc sống tự do của mình, cô không muốn ở đây lo lắng, càng không muốn dính tới người này.
Chân Lãng nắm lấy tay cô, Cổ Thược cố sức vùng vẫy, cậy mở từng ngón tay anh, “Không đi, tôi không đi, tôi có việc.”
“Em còn lằng nhằng nữa, mẹ anh và mẹ Cổ sẽ về đến nơi.” Giọng nói Chân Lãng bình tĩnh, “Trước khi ra khỏi nhà mẹ anh nói năm giờ sẽ về, bây giờ còn mười phút nữa là đến năm giờ, em có đi hay không?”
Bị mẹ già bắt gặp…
Đi cùng Chân Lãng…
Cổ Thược không chút do dự đứng vững, nở một nụ cười rất nịnh nọt, “Chúng ta đi đâu? Chân đại thiếu gia, ngài muốn mua gì? Cần tiểu nhân giúp gì chăng?”
Chân Lãng cầm tay cô lên, trong nụ cười tràn ngập bất lực đối với cô, “Đi nhanh đi.”
Bước nhanh theo hắn, lúc này Cổ Thược mới phát hiện trong tay Chân Lãng cũng xách một chiếc vali, đang muốn lên tiếng hỏi thì Chân Lãng đã đưa tay ngăn chiếc taxi tiếp theo rồi nhét cô vào trong xe.
Cất hành lý xong, Chân Lãng ngồi vào bên cạnh cô, lúc này mới bình tĩnh lên tiếng, “Sân bay.”
Sân bay?!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cổ Thược, Chân Lãng đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của cô, “Nha đầu, không chịu nổi, muốn chạy trốn rồi?”
“Nào có?” Cổ Thược đánh chết cũng không thừa nhận, “Tôi về làm việc, “Golden Sunflower” không thể không có tôi.”
“A…” Chân Lãng dài giọng, “Vậy thật tốt, có bạn, buổi sáng anh mới nhận được điện thoại phải nhanh chóng trở về, có một cuộc phẫu thuật lớn đang chờ anh.”
Nhìn vẻ mặt kia, có Chúa mới tin.
Cổ Thược âm thầm khinh bỉ hắn trong lòng, quăng ánh mắt hướng về phía cửa sổ, trong bụng không ngừng nguyền rủa anh.
Vừa mới bước vào sảnh chờ, Cổ Thược nhanh chóng chạy về phía trung tâm phục vụ, muốn hỏi còn vé máy bay không, ai biết vừa mới nhấc chân đã bị một bàn tay túm lấy cổ áo.
“Anh làm cái gì vậy?” Giọng nói vừa mới hơi lớn một chút đã được mấy ánh mắt “yêu quý” chào mừng, Cổ Thược không dám động thủ đánh người, chỉ có thể bị túm lấy, tha đi.
“Bên này…” Chân Lãng vươn một tay tới trước mặt cô, “Chứng minh thư.”
“Này!” Cổ Thược né tránh, “Tôi còn chưa mua vé đâu, anh đã giúp tôi đăng kí cái gì vậy?”
Không để ý đến sự vùng vẫy của cô, Chân Lãng thành thạo móc ví tiền từ túi sau của cô ra, tìm chứng minh thư đặt lên bàn đăng kí, dễ dàng nhận lại hai vé máy bay, cho tới lúc này Cổ Thược mới lờ mờ có chút cảm giác…
“Anh đã sớm đoán được tôi muốn chạy?” Cô túm lấy áo Chân Lãng, kéo đầu anh xuống, “Cho nên sáng sớm đã đặt vé máy bay?”
Chân Lãng chỉ cười, nhướng mày hướng về phía nhà hàng không xa, “Muốn ăn cái gì không?”
Người nào đó lắc đầu, không chịu bỏ qua, túm lấy anh gầm nhẹ, “Nói mau, anh cố ý có phải không?”
“Cố ý hay không cố ý cái gì?” Chân Lãng có chút buồn cười, “Từ nhỏ em làm gì sai là lập tức nghi thần nghi quỷ, sợ người ta biết, cuối cùng sẽ trốn đi, hôm qua bị dọa như vậy, hôm nay nhất định sẽ chạy trốn.”
Phải không? Cổ Thược từ chối cho ý kiến, nhăn mũi, lúc này mới nới lòng bàn tay đang túm áo anh, do dự chút ít rồi mạnh miệng, “Tôi không chạy trốn, tôi là bận công việc.”
“Vậy em muốn ăn gì?” Chân Lãng kéo Cổ Thược về phía mình, một tay đặt trên vai cô, lười biếng: “Vợ yêu của anh chưa ăn gì, có muốn ăn một chút hay không?”
“Không cần!” Cổ Thược cực kỳ chán ghét liếc mắt một cái, “Đồ ăn của sân bay rất khó ăn, tôi không ăn.”
Ngón tay Chân Lãng cọ sát trên đôi môi mịn màng của cô, như đang thưởng thức món đồ chơi yêu quý nhất, “Chúng ta về bên kia ăn món cay Tứ Xuyên nhé?”
Đôi mắt Cổ Thược lập tức phát sáng như sao, dùng sức gật gật đầu, hoàn toàn không nghĩ đến lần này trở về, cô lấy thân phận là bà xã người ta, phải hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng.
Trên máy bay, Cổ Thược dựa vào vai Chân Lãng, mơ mơ màng màng ngủ. Trong mơ đầy là thịt cá thơm phức.
Chân Lãng đùa nghịch ngón tay cô, ngón tay Cổ Thược tuyệt đối không tính là đẹp, trên tay còn ít chai sạn do tập võ nhiều năm tạo thành, mà cá tính tùy tiện của cô lại càng không để ý đến việc này, nhìn qua cũng không có vẻ trắng nõn của con gái.
“Đeo nhẫn có phải không tiện hay không?” Chân Lãng nâng tay cô lên, nhẹ hôn làm cho cô cảm thấy ngứa ngứa.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cổ Thược lẩm bẩm đáp lời, “Không cho phép đeo cho tôi bất cứ cái gì, khó chịu muốn chết, sau này làm sao tập võ?”
Chân Lãng cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đan xen năm ngón tay của mình vào, tay còn lại vươn ra ôm lấy vai cô, Cổ Thược đang ngủ cũng chuyển động nhích lại gần cái ôm của anh, cho đến khi tìm được vị trí thoải mái nhất mới phát ra một tiếng thở dài, chìm vào trong mơ. Còn Chân Lãng cúi đầu nhìn cô gái yên lặng trong lòng mình, ánh mắt ngày càng dịu dàng.
Quãng đường hai tiếng đồng hồ, Cổ Thược mơ mơ màng màng trải qua, cho đến khi Chân Lãng nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô mới gọi được cô tỉnh lại.
Thừa dịp cô còn đáng thất thần, Chân Lãng ôm lấy mặt cô, đẩy mũi cô thành mũi heo, “Mau dậy di, đói hay chưa, đi ăn món cay Tứ Xuyên.”
“Ừ.” Cổ Thược nửa tỉnh nửa mơ bị Chân Lãng dắt đi, ngây ngốc như trẻ con, bỗng nhiên khụt khịt mũi, “Thú y, chúng ta có thể về tắm rửa trước không? Trên người thối quá.”
Chân Lãng xoay người vuốt xuôi cái mũi cô, “Em không đói?”
Chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, cô bĩu môi, “Thà đói chết cũng không thối chết.”
“Được, em nói gì thì làm thế đi.”
Cho đến khi chìm vào trong bồn nước nóng, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ của Cổ Thược mới bị rửa trôi, tay nắm bọt xà phòng chơi đùa rất vui vẻ, còn Chân Lãng ở trong phòng khách sắp xếp quần áo của hai người.
Mở hành lý ra, phân loại từng loại quần áo, đặt vào trong tủ, sau khi anh cầm ra một bộ quần cuối cùng của mình, lộ ra một cái hộp màu hồng.
Anh đưa tay lấy ra, nhẹ tay mở hộp, hai cuộn giấy màu đỏ nằm bên trong, thân mật đặt cạnh nhau.
Mở cuộn giấy ra, trong ảnh là hai người ngồi sóng vai, nhưng rõ ràng người nào đó trong đó vẻ mặt rất ngốc nghếch, không biết phải làm thế nào.
Tay anh vuốt qua gương mặt ngốc nghếch trong ảnh, nụ cười trên khóe môi càng ngày càng lớn.
“Đồ ngốc, ngoại trừ em, anh sao có thể lấy người khác?” Anh nhỏ tiếng lẩm bẩm, tiếc là người nào đó trong phòng tắm hoàn toàn không nghe thấy.
Anh cầm hình, chìm vào sofa, thở dài một hơi.
“A…” Người trong phòng tắm phát ra một tiếng kêu hoảng hốt, Chân Lãng nhanh chóng nhảy lên từ sofa, “Sao vậy?”
Cổ Thược nhìn quần áo bẩn bị mình nhét vào trong máy giặt, lại nhìn rổ quần áo rỗng tuếch, thảm thương lên tiếng, “Thú y, tôi quên cầm quần áo.”
Sau khi ngoài cửa cười nhẹ một trận, hai ba chiếc quần áo đút vào cánh cửa khẽ mở.
Cổ Thược nhận lấy quần áo, không khỏi bực bội, “Thú y, sao lại là cái này?”
Cô phát hiện cứ khi nào Chân Lãng lấy quần áo cho mình sẽ luôn là váy, chẳng lẽ hắn không biết cô mặc váy như vậy bước đi sẽ mệt chết sao?
Không thể bước nhanh, còn phải đi đôi dép cứng nhắc, so với giày thể thao thoải mái thì rất phiên phức nha.
“Vậy tự em ra ngoài lấy.” Người ngoài cửa vứt lại một câu làm cô vô cùng buồn bực, đành phải mặc váy vào.
Hai người đã tắm rửa thoải mái ra khỏi cửa, Cổ Thược đói đến mức chân sắp nhũn ra, cũng không kháng cự cánh tay Chân Lãng đỡ ở eo nữa, hai người từ từ tản bước dưới ánh trăng, hướng về quán ăn Tứ Xuyên ở đầu phố.
Đêm đầu hè, ánh trăng dịu dàng như nước, sao sáng lấp lánh, các loại tiếng côn trùng kêu râm ran rất đáng yêu, bóng hai người trải dài, dựa sát vào nhau.
“Tôi có thể gọi nhiều hơn một suất ‘phu thê phế phiến’ không?”
“Được.”
“Vậy thêm một bát ‘đậu hủ Ma Bà’.”
“Được!”
“Thú y, tôi thật đói.”
“Đói đến mức không muốn nhúc nhích? Vậy anh cõng em nhé.”
Trong ngõ nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng nói êm tai của hai bọn họ.
Bỗng nhiên, Chân Lãng dừng bước. Còn Cổ Thược đồng thời nhăn mày, quay đầu về phía sau.
Không biết từ khi nào, mấy bóng người đã theo phía sau bọn họ, khi bọn họ dừng chân cũng đồng thời trốn đi, lát sau tiến lại, vây hai người vào giữa.