Ở Trên Đường - Trạm Dừng

Chương 42:

Trước Sau

break

Thủ đoạn đùa giỡn của nữ lưu manh

Tô Mạn cho rằng đối với yêu cầu này của nàng thì ít nhiều gì cũng có chút khó khăn, nhưng nàng lại không ngờ, đối với đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông tinh trùng lên não này, thì không có khó khăn gì là không thể giải quyết, lúc cần thiết một mũi tên cũng có thể làm ra chuyện.

Chỉ qua nửa giờ, khi Tô Mạn vẫn đang đứng ở cổng chợ để đợi An Húc thì lại nhận được địa chỉ Lưu Hạo gửi đến - 5 giờ buổi chiều, lầu 3 số 15 Thương Thành Hưng Nguyên.

Ừ? Thương Thành? Tên nhãi này muốn chơi như thế nào đây?

Lúc Tô Mạn còn đang nghi ngờ, An Húc cũng đã chụp ảnh xong, nữ sinh làm việc cùng với hắn đã lễ phép chào tạm biệt, An Húc tràn đầy vui vẻ đi về phía nàng. Hắn cao 1m9, toàn thân mặc quần áo dân tộc và đeo trang sức nhìn rất hợp, hơn nữa ngũ quan của hắn sắc nét, đứng ở đây lại giống như một bông hoa hải đường, khiến người khác không khỏi chú ý.

"Đói bụng không? Tôi mời cô đi ăn cơm! "

Tô Mạn gật đầu một cái, đúng thật là nàng đói bụng, mặc dù ở trong sảnh của cuộc triển lãm bày ra không ít đồ ăn, nhưng hầu hết đều là đồ ăn vặt, là một người yêu thích du lịch, làm sao có thể không thích ăn, nàng đã sớm chờ không nổi để được ăn một bữa tiệc lớn rồi.

Hai người cùng chạy về một hướng, một người thì cao lớn thô kệch, một người thì nhỏ nhắn xinh xắn, tự như một bức tranh hài hòa.

Nhưng nếu có người đi tới, có thể phát hiện ra là, bức tranh này cũng không hài hòa, mà pha chút mờ ám của màu nước.

"Cái này cô, còn, còn còn… Nếu không thì, chúng ta đi chậm một chút nhé?

Lúc An Húc hỏi câu này nói rất là nhỏ, đồng thời khi nói chuyện ánh mắt của hắn nhìn xung quanh bốn phía, hai tai vì ngượng ngùng mà đỏ cả lên. Ấp a ấp úng cả nửa ngày, vẫn là chưa nói rõ ràng được.

Cuối cùng thì Tô Mạn cũng đã biết vì sao bản thân lại bằng lòng đứng đợi hắn, không phải chỉ vì thứ kia làm cho thân thể nàng thích, cũng không phải chỉ vì muốn đi tham quan đại học Côn Minh, mà quan trọng nhất chính là, trên người của tên đàn ông dân tộc Di này có một sự khác biệt to lớn.

Tuy vẻ bề ngoài của hắn to lớn tàn bạo và hung ác, nhưng tính cách của hắn lại dịu dàng mộc mạc, đối với một người sống lâu ở thành phố hiện đại như nàng mà nói, khi ở chung với một người đàn ông như vậy, rất là thoải mái.

Tô Mạn không trực tiếp trả lời câu hỏi quan tâm của hắn, mà chỉ khẽ cười:

"Ở trong đại sảnh tôi vừa nhìn thấy một loại hoa mới được lai giống, gọi là tam túy phù dung, màu sắc sẽ thay đổi theo nhiệt độ khi nóng lên sẽ ngã sẫm hơn, buổi sáng là màu hồng nhạt, giữa trưa là màu đỏ thẫm, rồi đến buổi tối lại trở thành màu đỏ nhạt ~~ "

Tuy rằng An Húc thường xuyên đến nơi này, nhưng thật sự hắn không đặc biệt am hiểu hết về các loài hoa, cũng không nói những lời ngon ngọt quá sến sẩm, nên lúc này chỉ có thể ấp úng nói:

"A…, hoa, hoa này chắc hẳn là rất đẹp, người tạo ra nó rất lợi hại. "

Hắn cảm thấy mình ăn nói có chút vụng về, ngẫm lại hình như đám anh em tốt ở cùng ký túc xá của hắn đã từng nói qua, cho dù con gái có nói về chủ đề gì, nhất định phải thật ủng hộ, muốn:

"Kéo dài nói chuyện phiếm" .

Hắn vẫn còn đang vắt hết óc suy nghĩ giờ làm sao để nói thêm nữa, chỉ thấy Tô Mạn nháy mắt:

"Tôi cảm thấy anh lợi hại hơn, không cần đào tạo, lại có thể làm cho hoa chuyển màu sắc đây này ~~ "

Cái gì? Đào tạo cái gì? An Húc choáng váng:

"Tôi, tôi cũng không phải người trồng hoa… "

Khi hắn quay đầu lại đã thấy trên gương mặt thần bí của nàng xẹt qua một ý cười, sau đó nàng lại buồn bã nói:

"Lúc ở trên xe buýt là hồng nhạt, lúc xuống xe là màu hồng nhưng hơi rỉ máu, vừa nãy ta mới xem lại, lại đổi thành màu đỏ nhạt… "

Cái này cái này cái này, rõ ràng là đang ám chỉ, chẳng lẽ là nàng đang nói đến chỗ đấy?

Lồng ngực An Húc nhảy dựng, không tự chủ được mà trước mắt hiện ra hình dáng cái chỗ tư mật kia, đúng thật là từ hồng nhạt chuyển sang màu đỏ, hôm nay hắn cũng xác nhận là như vậy, không, đúng là cả đời này hắn đã nhìn thấy chỗ đẹp nhất của "Hoa " …

Lập tức cả khuôn mặt hắn đều đỏ bừng, thoạt nhìn giống như là đang bốc khói.

Tô Mạn không có ý gì là muốn buông tha cho hắn, lại buồn bã nói:

"Thầy An Húc, thầy trồng hoa, hay đợi tí nữa anh làm lại một chút có được không, xem ra tôi vẫn cảm thấy là màu đỏ đẹp nhất, anh cảm thấy thế nào ~~ "

Trên đường mọi người qua lại, người đàn ông cao lớn mặc quần áo dân tộc và trang sức đột nhiên hắn ta xùy một tiếng.

Tay chân hắn cuống quýt không ngừng, càng muốn sửa lại cho đúng thì càng loạn cả lên, cuối cùng cả hai trực tiếp thuận lợi đi ra chỗ ngoặt, nhưng thật ra người phụ nữ bên cạnh hắn đã đem hắn ra làm trò cười vừa đi vừa không ngớt trêu chọc cười lớn.

___________ [vụng trộm luân giao]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc