Tôi muốn ba chúng ta cùng làm, còn làm trước mặt bạn gái cậu
Đối mặt với sự làm khó làm dễ của cô gái, khuôn mặt nông dân trồng hoa đầy vẻ lo lắng, còn có mấy phần oan ức:
"Vị ŧıểυ thư này, vốn đường này là dành do chúng tôi đi lại, là cô bất thình lình đi tới đây, hiện tại hoa của tôi cũng bị đụng hư mất... "
"Có ý gì, anh nói là tôi ăn vạ sao? Mấy đóa hoa kia của anh có tính là gì? Anh xem túi của tôi bị anh rạch thành cái gì rồi, anh biết túi của tôi bao nhiêu không? Anh đền nổi sao? "
Hiện trường có chút dân cao, lúc này chàng trai bên cạnh cô gái mở miệng nói:
"ŧıểυ Nhụy, đừng có náo loạn, là chúng tôi không chú ý nhìn đường, chúng tôi nên chịu trách nhiệm... "
Lời nói còn chưa dứt, cô gái đã cắt lời:
" Lưu Hạo sao anh lại như thế, thà rằng giúp một người ngoài cũng không muốn giúp cho bạn gái anh! Em thấy anh dạo này thường hay thất thần, anh có phải muốn cãi nhau hay không?"
Chàng trai xoay người, vẻ mặt biểu lộ không gì để nói, Tô Mạn lúc này mới phát hiện, đây không phải là hai đôi tình nhân đụng phải trên máy bay sao, Lưu Hạo cùng ŧıểυ Nhụy, nhưng mà lúc này không có nhìn thấy Trương Dục Cảnh và bạn gái hắn, có lẽ có thể là đang đi dạo ở chỗ khác rồi.
Người vây xem thấy cảnh cô gái sắp khóc, cũng nhao nhao ồn ào, nguyên do có chút không rõ ràng, phân oan gia đến cùng
"Tôi thấy cô gái đeo chính là túi xách Dior đó nha, quý lắm, là tôi tôi cũng sẽ đau lòng. "
"Trương lão đầu hôm nay cũng chỉ ra được điểm quan trọng nha, tôi cũng đứng ngoài cuộc xem, hoa cũng không phải hiếm, ở bán lẻ cũng chẳng được bao nhiêu."
Nghe thấy tiếng người thảo luận, ŧıểυ Nhụy càng đắc ý, trực tiếp lôi người nông dân trồng hoa lại không cho đi.
"Anh hôm nay mà không nói cho rõ, thì tôi sẽ không để yên đâu! "
Mắt thấy người nông dân trồng hoa như muốn khóc, Tô Mạn đi lên phía trước mở miệng nói.
"Nếu như cả hai bên đều có tổn thất, lại không phân được quyền lợi và trách nhiệm thì thẳng thắn trả tiền bồi thường cho nhau đi ~ "
Nói xong đầu tiên nàng chỉ định nhìn một chút cái túi của ŧıểυ Nhụy:
" Màu sắc rực rỡ của Dior thêu thùa hàng loạt, giá đang là 28000 ~ "
Lại nhìn xe chuyên chở hàng hóa:
"Kim hoa sơn trà tứ quý, màu sắc kim hoàng, màu cam nhụy hoa, giá trị cũng như thuốc bón đều rất cao, có "Hoa sơn trà hoàng hậu" nổi tiếng, vừa mới giao dịch hoàn thành ở đại sảnh, nơi đây số liệu cũng không khác biệt lắm khoảng 3000, đoán chừng có thể lên đến 5000 ~ "
Nghe đến đoạn so sánh giá cả này, mọi người xung quanh một lần nữa kêu lên.
Trong mắt ŧıểυ Nhụy xẹt qua một tia không mấy vui vẻ, nàng đánh giá Tô Mạn một lượt từ trên xuống dưới, mặc dù sau chuyện xảy ra ở trên máy bay, không hiểu sao lão bà này lại còn đi nói hộ giúp cô ta, nhưng hiển nhiên lúc này đòi bồi thường là quan trọng hơn.
"Hừ, có nghe thấy không, là do tôi xui xẻo, bồi thường đi. "
Nông dân trồng hoa vừa cay đắng lại không biết làm sao, năm nay thu hoạch không được tốt lắm, hoa cũng không bán đi được, giờ hắn đi đâu để tìm ra hai vạn tám đây.
Đang lúc ŧıểυ Nhụy thúc giục, Tô Mạn lại nhìn vào cái túi l cô ta, bỗng nhiên kinh ngạc nói:
"A, hình như không đúng lắm, đây hình như không phải hàng thật nha, tôi nhìn một chút, đầu sợi xích khâu lại có vấn đề, nhìn kỹ lại một lần nữa, hoa văn cũng không đúng, hình như gồ ghề một chút, chất liệu da cũng không đúng... "
Một viên đá làm cả hồ dậy sóng, mọi người vây xem đều cảm thấy không hợp lý, lúc này lập tức lấy cớ để lên tiếng phụ họa:
"Làm cả nửa ngày là hoá ta là lừa đảo a, vậy 2800 cũng không đáng à nha. "
"Tôi xem 28000, tôi vừa mới xem đã cảm thấy quá mức, hóa ra là lừa bịp! "
Trong lúc nhất thời, đủ loại ánh mắt quay qua nhìn ŧıểυ Nhụy, tò mò, khinh bỉ, cô ta theo bản năng đưa tay cầm túi che đi, một động tác chột dạ đã khiến cô nàng triệt để bị bại lộ.
Lưu Hạo đối với sự việc diễn ra trước mắt mình cũng trợn mắt há mồm, Tô Mạn cũng đến đây, lúc nàng nói chuyện hắn cũng không xen vào, trong lòng thấy rõ, sức chiến đấu của vị ŧıểυ tỷ tỷ trên máy bay này, bạn gái của chính mình căn bản không phải là đối thủ.
Quả nhiên.
Phát hiện ra dư luận đổi hướng 180 độ, ŧıểυ Nhụy nóng nảy:
"Các người! Các người bọn người đều là nông dân, không biết nhìn đồ hiệu, tôi sẽ xé nát miệng của cô! "
Nói xong, cô ta liền nhào đầu về phía Tô Mạn, người còn chưa tới nơi đã bị Lưu Hạo kéo lại.
"ŧıểυ Nhụy, mau xin lỗi người ta. "
Đối với tình huống trước mắt thấy rõ ràng vô ích, dù cho Tô Mạn có ở đây hay không, chuyện hôm nay ở đây bọn họ là người sai, sắc mặt Lưu Hạo nghiêm nghị, không còn bất kỳ sự dung túng nào cho cô bạn gái cố tình gây sự này.
"Lưu Hạo! Cuối cùng anh có phải là bạn trai của em hay không vậy?! "
Nói dứt lời, cô ta cầm túi xách trong tay đánh vào ngực Lưu Hạo, sau đó xoay người chạy xuyên qua đám đông, lúc rời đi còn hung hăng liếc Tô Mạn một cái, Tô Mạn tin rằng, nếu không phải dư luận lúc này đối với cô ta không quá bất lợi, chắc hẳn ả sẽ chạy đến xé rách nàng.
Lưu Hạo xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, chủ động đi đến trước mặt người nông dân trồng hoa, nói xin lỗi và bồi thường.
Nông dân trồng hoa xua xua tay:
"Không việc gì, vị ŧıểυ thư kia vừa mới khoa trương, thực ra hoa của tôi chỉ hư có ít không mất nhiều, cũng do tôi hôm nay sốt ruột, chuyện cũng rõ ràng rồi... Tất cả mọi người giải tán nhanh đi, mau tránh đường... "
Chuyện còn lại Tô Mạn cũng không muốn tiếp tục tham gia, liền bước ra khỏi cổng, ai ngờ còn chưa đi hơn mười mét, đã bị người ta đuổi theo.
"ŧıểυ tỷ tỷ, lại gặp, lần này có thể thêm WeChat không ~ "
Là Lưu Hạo.
Nam sinh có phần thở hồng hộc, nhìn ánh mắt của nàng tràn đầy nóng bỏng. Tô Mạn đặc biệt gần đây không thiếu nam nhân, nụ cười qua loa.
"Lần sau đi. "
Câu trả lời như vậy hiển nhiên không làm cho nam sinh thỏa mãn, lúc vòng qua chỗ ngoặt, lập tức lấy cơ thể to lớn của mình đè nàng ở góc phố không người, tạo thành một tư thế ái muội.
"ŧıểυ tỷ tỷ, em muốn phát điên rồi, từng giây từng phút một đều muốn có chị, lại cương... Làm một lần nữa được không? "
Nam sinh cố ý đem thân thể hếch lên, lửa dục nóng rực không che giấu mũi nhọn, hơi thở hormone của tuổi trẻ lượn lờ đến trước mặt, đã dùng hết hơi sức nịnh nọt nàng:
"Chị muốn ở đâu cũng có thể, muốn nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng có thể, được không? Đầu lưỡi của em dùng rất tốt, đảm bảo liếʍ chị đến phun ra! "
Thật sự thân thể này của Tô Mạn quá sức da^ʍ đãиɠ, bị người dùng gậy thịt chọc cho hai cái phía sau, quả thực là nổi lên vài phần phản ứng, hơn nữa đối phương là loại hèn mọn nhưng lại có thái độ ân cần, phương pháp bình thường sợ là không tiện cự tuyệt. Nàng nghĩ, dứt khoát nói cho đối phương một yêu cầu khó khăn.
"Muốn, cũng không phải là không thể ~~ " Mắt Lưu Hạo sáng rực lên.
"Tôi muốn các cậu làm trước mặt bạn gái mình, lúc mà bọn họ đang tỉnh táo, cậu và Trương Dục Cảnh ở một chỗ, ba người chúng tôi làm
*****