ȶᏂασ bức trên xe buýt
Trên chiếc xe buýt đang chạy, cậu bé dân tộc Di làn da màu lúa mạch cứng đờ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, bàn tay đặt trên đầu gối cũng nắm chặt thành quyền, lúc đang trả lời câu hỏi của các nữ sinh trước mặt, rõ ràng có hơi thất thần.
Tô Mạn đối với xúc cảm dưới tay cực kỳ hài lòng!
Như vừa rồi cách lớp quần sờ mó, cây ©ôи th!t này xem như có chút hình dạng của tháp Sơn, quy đầu bề ngoài không có gì khác lạ, nhưng càng xuống phía cuối càng to, hình dạng như vậy, khi cương lên đứng thẳng góc 45 độ, Tô Mạn thậm chí cảm thấy, dùng để nâng sắt cũng không phải là không thể.
Hơn nữa thông qua cổ tay tiếp xúc đến mấy chỗ khác, Tô Mạn phát hiện anh trai nhỏ dân tộc Di này không chỉ có vật dưới háng kỳ lạ, phần bụng dưới gầy nhưng rắn chắc lông đái rậm rạp, đen nhánh cứng ngắn, cực kỳ nhiều, như một khu rừng rậm rạp, thô cứng đâm vào tay.
Tất cả các đặc tính đặc biệt này ở cùng một chỗ, đều nói rõ, chàng trai cao lớn trước mắt này, năng lực nhất định cực kỳ mạnh!
Hai bạn nữ sinh nhỏ quay đầu lại bắt đầu thường xuyên ngắm nhìn An Húc, tình cảm yêu mến thầm kính lập tức bộc lộ ra ngoài.
Tô Mạn cảm thấy rất thú vị, dứt khoát dùng một cái tay khác nắm lấy tay của chàng trai, kéo tay hắn xuống dưới váy của mình tìm kiếm.
Nam sinh đương nhiên không muốn, nhưng hắn chỉ cần hơi có ý lùi bước một chút thôi, cái tay đang nắm dươиɠ ѵậŧ lớn kia của Tô Mạn liền sẽ siết chặt lại, nắm đến mức bụng dưới của người ta trướng đau, gân xanh nổi lên khắp nơi.
Dưới sự uy hiếp thẳng thừng như vậy, tay An Húc cuối cùng bị dắt tới chỗ tư mật của người phụ nữ, vừa đụng tới đùi một cái, đã thấy được sự ẩm ướt cực kỳ rõ ràng, như là ẩn giấu một dòng suối chảy róc rách, thủy dịch từng dòng từng dòng chảy xuôi, chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh chẳng những không có tác dụng che đậy, ngược lại trở thành vũ khí tích nước sắc bén.
Bên tai nghe tiếng cười nhạt của người phụ nữ, chóp mũi ngửi thấy mùi thoang thoảng, vật dưới háng bị người ta lúc nhẹ lúc nặng xoa bóp, đầu ngón tay sắc nhọn thỉnh thoảng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt ngựa mẫn cảm, ngón tay còn bị đưa đến nơi tư mật như vậy…
An Húc chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, trong cơ thể dường như có thứ gì đó chui từ dưới đất lên, đầu ngón tay thô ráp vô ý thức cong lên, không cẩn thận kéo qυầи ɭóŧ ướt nhẹp ra, đâm vào vị trí trung tâm nhất.
Giờ phút này, An Húc không thể nghĩ được quá nhiều ví dụ, chỉ cảm thấy giống như đậu hủ mài nước mới ủ trong núi, vừa mềm mại lại vừa nhiều nước, dường như một đâm đã thủng rồi, nếu dùng hết sức nhấp một ngụm, có thể nuốt hơn nửa bát nước với canh…
Đợi khi hắn ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, mới nhận ra ngón tay đã sớm đâm vào miếng đậu hủ mềm mại tràn đầy khát vọng muốn được đâm hỏng, khác với trong dự đoán, miếng đậu hủ này tuy mềm mại nhiều nước, cũng cực kỳ mềm dai, xung quanh vách động cùng nhau khởi động, xô đẩy dốc sức kẹp, hút ngón tay này của hắn rất chặt.
Ngón tay của An Húc cũng giống như cơ thể hắn, thon dài thô tráng, chất phác tự nhiên, bên trên có vết chai, từng hoa văn đều tràn đầy hơi thở sức sống, cũng tăng cường độ cọ xát, còn chưa cử động được, đã có kɧoáı ©ảʍ mỏi nhừ lan khắp nơi, nước trong âʍ ɦộ, chảy càng thêm nhiều.