Phó cơ trưởng rất ngon nghẻ.
Một giấc này ngủ đến quá thoải mái, khi tỉnh lại, bên tai liền truyền đến một giọng nói trầm thấp dễ nghe:
“ŧıểυ thư, đã đến nơi rồi, có thể xuống máy bay.”
Tô Mạn vừa mở mắt, liền nhìn thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt màu lam, trên vai còn cài hai vạch huân chương, người này thực trẻ tuổi, một đôi mắt đào hoa thâm thúy, toàn thân toả ra khí chất là sự kết hợp hoàng hảo giữ chuyên nghiệp và lãng tử.
Tô Mạn đứng lên, lúc này mới phát hiện hành khách trên máy bay đã đi xuống cả rồi, nàng đi theo người đàn ông phía sau, có chút tò mò:
“Anh là cơ trưởng?”
“Tôi nào có lợi hại như vậy, chỉ là một phó cơ trưởng mà thôi ~”
Người đàn ông này quá khiêm tốn rồi. Tô Mạn đại khái cũng biết một ít, tuyến bay đến Điền Tàng không phải là dễ bay, độ cao so với mặt biển cao hơn, khí hậu cũng thất thường, có thể ở tuổi này làm đến vị trí phó cơ trưởng, người trước mắt này có thể nói là phi thường ưu tú.
Bước ra khỏi cabin, gió đêm lạnh lạnh phả vào da thịt, Tô Mạn bước xuống cầu thang lại không cẩn thận, cơ thể lung lay, thẳng tắp ngã về phía người đàn ông.
Không có gì bất ngờ khi thân thể được người đỡ lấy, vị phó cơ trưởng đồng phục bảnh bao kia y như Tô Mạn dự đoán, cơ bắp cực kỳ rắn chắc cường tráng, hơi thở hormone mãnh liệt phả tới, trẻ nít lông tóc chưa mọc đủ như Lưu Hạo và Trương Dục Cảnh khó có thể bằng được.
“Cẩn thận một chút”
Tuy là tiếp xúc nhỏ vài ba giây, nhưng Tô Mạn nhạy bén cảm nhận được, cặp mắt đào hoa sáng lên vài phần, nhiều hơn vài phần ý vị, ngay sau đó vali nhỏ trong tay nàng cũng bị dành lấy, mỗi lời nói cử động đều phi thường phong độ thân sĩ.
Tô Mạn khơi dậy hứng thú, từ lúc xuống máy bay đến sân bay, bắt đầu chậm rãi nói chuyện phiếm, nàng vốn chính là là kiểu người giỏi ăn nói, hơn nữa đối phương cũng rất phối hợp, qua một lát liền biết, hắn tên là Thẩm Văn Triết, năm nay 29, phi công chính thức, Tô Mạn đã từng tiếp xúc không ít con cháu thế gia, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, người này gia giáo lề lối rất nghiêm ngặt.
Lúc này là ban 1 giời điểm, nhưng sân bay Côn Minh lại cực ki náo nhiệt, cho cùng vẫn là một điểm nóng du lịch nổi tiếng, nơi này dường như hứng lấy du khách các nước trên toàn thế giới.
“Đã sớm nghe nói sân bay Côn Minh rất tuyệt, hiện tại xem ra xác thật thực không tồi ~”
Tòa nhà ga được hỗ trợ bởi bảy vành đai thép có bảy màu ngụ ý là "Vân Nam muôn màu", tạo hình giống như một con phượng hoàng kim sắc giương cánh bay cao, hiệu ứng ánh sáng càng khiến nó trở nên xa hoa lộng lẫy.
Tô Mạn làm du khách, chỉ biết sân bay trước mắt quy mô thật lớn, tạo hình đặc sắc, ngay ngắn trật tự, lại nói không nói nhiều về chuyên môn, nhưng ở trong mắt Thẩm Văn Triết thì khác.
"Nói chung, quy mô của sân bay có liên quan đến nền kinh tế của thành phố. Các thành phố cấp một là sân bay cấp 1. Côn Minh là thủ phủ của tỉnh Vân Nam, vẫn là thành phố cấp hai, nhưng sân bay trường thủy Côn Minh lại là sân bay có sức chứa lớn nhất. Năm trước lưu thông hơn là 48 triệu lượt, đứng thứ 37 trên thế giới và thứ 6 trong nước, chỉ đứng sau Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến và Thành Đô.
“Đúng rồi, còn có một câu nói đùa rằng, Đối với người dân địa phương mà nói, bạn có thể nói Côn Minh không tốt, nhưng không thể nói sân bay Côn Minh không tốt, đủ để thấy địa vị của sân bay Côn Minh.”
Khi Thẩm Văn Triết nói chuyện tuy rằng vân đạm phong khinh, nhưng đáy mắt vẫn hiện lên vài phần kiêu ngạo, rốt cuộc để có được những con số khổng lồ như vậy, không thể tách rời sự cống hiến hết mình của mỗi phi công.
"Tuyệt vời!" Tô Mạn thiệt tình thực lòng khích lệ.
Bước vào nhà ga, gió lạnh trong đêm đã bớt đi một chút, theo lý thuyết nên đường ai nấy đi, nhưng Tô Mạn lại là chớp chớp mắt:
“chuyến bay lần này thật mệt mỏi quá, tôi đói quá, phó cơ trưởng đại nhân, để cảm ơn anh đã giúp tôi xách hành lý, tôi mời anh ăn bữa ăn khuya được không~”
Dưới lầu trong tòa nhà ga hoành tráng, một đôi nam nữ đang đứng, người đàn ông mặc quân phục phi công, người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu tím, e là chỉ nhìn bóng dáng cũng biết, đều là tuấn nam mỹ nữ. Tầm mắt tiến lại gần, cặp mắt đào hoa kia hơi hơi giơ lên, giọng nói triền miên:
“được ”
Mọi người cmt đi ợ, chứ vắng tanh luôn!!
Cũng cho mị hỏi mọi người muốn dùng từ thô ở cảnh H hay từ hán việt như thường thấy
*****