[Anh rể]“Cùng đợi anh rể của em về”
Địch Manh Manh chứng kiến anh rể cùng cô gái xinh đẹp kia làm lớn tận ba lần, nằm làm, ôm làm, làm từ sau lưng, bế lên làm… Cô chưa từng xem qua nhiều tư thế như vậy. Chỉ cảm thấy có lúc thấy sức luân động của anh rể mạnh như vậy, cô đều thấy thoáng thoáng đau nhói, nhưng mỹ nữ vυ" to kia lại một chút cũng không đau, còn thoải mái vô cùng.
Sau đó, Địch Manh Manh nhát như thỏ đế đang trốn trong tủ quần áo kia ngủ thiếp đi, thâm chí cô còn không biết cô gái kia rời đi từ khi nào. Mãi đến sáng ngày hôm sau, anh rể sớm đã đi dạy, cuối cùng cô mới chui ra từ ngăn tủ.
Trong phòng ăn còn để lại bữa sáng anh rể đã chuẩn bị sẵn, còn dán giấy ghi chú, bảo cô gặp phải bất cứ chuyện gì đều có thể gọi điện tới, báo cho hắn, tối nay có hội thảo nghiên cứu giảng dạy, rất khuya mới trở về, không cần chờ hắn, trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn, hâm nóng một chút là có thể ăn rồi.
Tất cả đều vẫn là rất quý ông đúng mực như vậy, nếu như không phải là nhìn thấy mọi chuyện tối hôm qua, Địch Manh Manh sẽ không ngờ được, anh rể đằng sau lại là thể loại người như vậy.
“Tôi tinh thần không yên tinh lại đi lục tìm giấy tờ tùy thân cả một ngày, thế mà vẫn không thể tìm được, vốn tưởng rằng sẽ không có thêm chuyện gì thăng trầm căng thẳng nữa, lại không ngờ rằng buổi chiều, chung cư lại đón một vị khách không mời mà đến!”
Người này cũng không phải ai khác, chính là người hôm qua cô nhìn thấy, cô gái xinh đẹp vυ" to bị anh rể ȶᏂασ đến chân còn không khép lại được.
Cô gái trẻ đẹp đó mang theo một mẻ hoành thánh vừa gói xong, bộ dạng giống đang muốn cùng cô giao lưu kết bạn, hóa ra cô tên Trình Dao, cũng là giáo viên trong trường của Lục Bỉnh Tích, chỉ là làm giáo viên vũ đạo.
Địch Manh Manh ra sức khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, vờ như là một người mới đến ở chung cái gì cũng không biết, còn bằng một cách thần kì nào đó bị Trình Dao lừa chuốt rượu.
Kể đến đây, Địch Manh Manh có chút không vui:
“Hừ, ả ta bỏ thứ gì đó vào trong rượu, tôi mới uống có một chút xíu liền ngất lịm đi rồi…”
Lúc tỉnh lại lần nữa, Địch Manh Manh mới phát hiện mình bị trói trong phòng ngủ chính, ở dưới thân chính là chiếc giường đã diễn ra cuộc đại chiến tối qua, khăn trải giường sớm đã được thay mới, còn Trình Dao thì ở ngay bên cạnh cô.
Gương mặt gợi cảm của cô gái mang chút ý cười:
“Đêm hôm qua em nhìn thấy hết rồi đúng không ~~”
Địch Manh Manh có tật giật mình, lập tức chột dạ nói:
“Không có, em chưa nhìn thấy gì cả! Cũng không nhìn thấy cô!”
Lần này, giống như chưa đánh mà khai, Địch Manh Manh hận không thể tự cắn rớt đầu lưỡi của chính mình, Trình Dao ngược lại lại cười rất vui vẻ:
“Phù, ŧıểυ Manh Manh, em dễ thương quá đấy ~~ bây giờ chúng ta cùng nhau chờ anh rể của em về ha ~~”
“Cô, cô muốn làm gì?”
Địch Manh Manh vừa rén vừa sợ hãi, lập tức tỏ ý mình sẽ không nói cho người khác, càng không nói cho chị gái biết.
“Tất nhiên là làm những chuyện vui thú rồi ~~ ŧıểυ Manh Manh đừng sợ!”
*****