(Vì 2 tên tiếng Trung của người anh là 周塵 đọc là Chu Trần, còn tên tiếng Trung của người em là 周陳 cũng đọc là Chu Trần hoặc là Chu Trận, nên editer sẽ đổi tên người em thành Chu Trận nhé mọi người)
Đón hai chị em sinh đôi về, Hạ Dĩ Du đưa hai đứa về nhà mẹ đẻ trước, tắm rửa thay quần áo, làm hai bát mì cho chúng ăn.
Hai cháu ngoại được đón về, Chu Trần phải cảm kích cô, hôn sự với Chu Trần hẳn là sẽ không có trắc trở nữa.
"Đây là hai đứa cháu song sinh của bạn trai cháu, xinh xắn chưa, cậu của chúng cũng là người đẹp trai.”
Hàng xóm trong khu tập thể đều khen bọn trẻ xinh xắn. Nhà họ Hạ nghe nói nhà trai có công việc, chưa kết hôn, thêm hai đứa nhỏ, nhưng là con của chị gái, gả qua không phải làm mẹ kế, tình huống khác, nuôi cháu gái nghe danh tiếng cũng tốt hơn, vì vậy cũng không tiện phản đối.
Tề Mỹ Lan chua ngoa châm chọc: "Cô còn chưa gả qua đã phải nuôi hai đứa nhỏ, cô thật là hiền huệ.”
Hạ Dĩ Du thẳng thắn nói: "Tình nguyện chăm sóc cháu ngoại của mình, nhân phẩm cũng không tệ, đối tượng tốt như vậy, không vì hai đứa nhỏ kéo chân sau, sớm đã bị người ta bắt được rồi, còn đến lượt cháu chọn lựa sao?”
Tề Mỹ Lan cảm thấy trong lòng khó chịu: "Cháu cũng bằng lòng nuôi hai đứa, tại sao không muốn lấy người ở xưởng thịt, điều kiện người ta cũng tốt mà.”
Hạ Dĩ Du có gì nói nấy, không sợ đắc tội người.
"Sao có thể giống nhau được, hai đứa nhỏ này chỉ là cháu ngoại, nuôi thêm vài năm lớn rồi thì không cần lo nữa. Cháu còn có thể lấy sự rộng lượng của mình khiến cậu của chúng cảm kích, tiền lương đưa hết, việc nhà cháu làm chủ. Người đàn ông ở xưởng thịt kia có làm được vậy không?”
Chủ nhiệm xưởng thịt gia trưởng, không thể nào để vợ sau làm chủ gia đình, Tề Mỹ Lan liền im miệng.
Hai đứa nhỏ cảm thấy mợ tương lai nói có lý, mợ tương lai tuy hơi hung dữ một chút, nhưng không có lòng dạ xấu xa, về nhà tắm rửa gội đầu thay quần áo cho chúng, còn có mì trứng thơm phức. Đã lâu rồi chúng chưa được ăn mì ngon như vậy, ăn ngấu nghiến, rất thỏa mãn.
Bây giờ bảo đổi mợ, chúng còn không muốn đâu, chỉ có mợ này là tốt.
...
Tắm rửa xong, hai đứa trẻ lộ ra làn da trắng trẻo, trắng hồng như ngọc, cháu trai giống cậu, cậu của chúng chắc chắn cũng rất đẹp trai.
Ngô Hà Hương cũng động lòng với điều kiện này, tìm Tống Thúy Vân hỏi thăm: "Chị dâu, Dĩ Du tìm đối tượng khi nào vậy, là chàng trai nhà nào?”
Tống Thúy Vân lập tức cảnh giác, nhớ tới dự đoán của con gái trước khi đi đón hai đứa nhỏ, thím hai này thật sự động lòng rồi, bà ta sẽ không đến cả hôn sự cũng muốn giành chứ?
Tống Thúy Vân đề phòng trong lòng: "Chờ đối tượng của Dĩ Du đến cửa cầu hôn thì biết.”
Ngô Hà Hương hừ một tiếng, chạy đi oán giận với Tôn Hòe Hoa: "Đều là người một nhà, đề phòng như vậy làm gì, ai lại đi giành của nó chứ.”
Hạ Tâm Nhan cảm thấy trong lòng chua xót.
Hai ngày Hạ Dĩ Du không có nhà, cô ta đi xem mắt vài người, tìm được một người ở phân xưởng giết mổ của xưởng thịt, các điều kiện đều tạm được, chỉ là trong nhà có một bà mẹ già bị liệt.
Chăm sóc người bị liệt và chăm sóc hai đứa trẻ mười tuổi, cô ta thà chăm hai đứa nhỏ, ít nhất còn có thể sai bảo chúng làm việc, không cần hầu hạ ăn uống, vệ sinh.
Hạ Tâm Nhan rất bất mãn: "Nhà đã chật chội không ở nổi rồi, lại thêm hai đứa nhỏ nữa, biết ở kiểu gì đây?”
Tối nay Hạ Dĩ Du không định ở nhà: "Em đưa hai đứa nhỏ đến ở nhà khách, sáng mai đi tìm cậu của chúng, sau đó sẽ về nhà bàn chuyện kết hôn.”
"Vậy tiền sính lễ tính sao?”
Ngô Hà Hương cứ canh cánh trong lòng, con trai út của bà ta mười tám tuổi rồi, hai năm nữa cũng phải bắt đầu xem mắt rồi.
Không phân chia gia đình, tiền sính lễ cũng không đến tay mẹ cô, Hạ Dĩ Du bực bội đáp trả:
"Cháu cũng không có em trai sắp cưới vợ, mẹ cháu cũng không có con cái nào khác cần trợ cấp, không cần tiền sính lễ. Thím hai muốn trợ cấp cho con trai thì đi tìm bạn trai cho con gái ruột của mình rồi lấy tiền sính lễ đi.”
Hơn nữa đưa tiền sính lễ rồi, tiền tiết kiệm của cô và Chu Trần sẽ bị giảm đi, lỡ như anh ấy lại vay tiền kết hôn, sau khi cưới trả nợ, cuộc sống sẽ càng eo hẹp, chi bằng không cần tiền sính lễ, trực tiếp kết hôn.
Ngô Hà Hương còn muốn hỏi thăm tình hình từ hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ được mợ dặn dò, không được tiết lộ bất cứ tin tức gì về cậu của chúng. Anh trai lắc đầu, em gái cúi gằm mặt xuống không nhìn ai.
Hạ Dĩ Du đẩy Ngô Hà Hương ra, "Thím hai, bạn trai của cháu có dò hỏi cũng vô ích thôi, không thể nào thành người nhà thím được đâu.”
Ngô Hà Hương tức giận đến chết, đi mắng Hạ Tâm Nhan: "Bảo con tự mình chọn người ở xưởng thịt, con cứ giữ sĩ diện, chọn hầu hạ bà già liệt, sau này con hối hận đấy.”
Hạ Tâm Nhan cũng uất ức: "Mắng con thì có ích gì, mẹ đi thuyết phục bố ấy.”