Hôm nay Chu Trần đi tảo mộ cho mẹ, cùng Chu Hoài Nghiệp đi ngoại ô xem mấy căn nhà, anh lại kể những chuyện này cho Hạ Dĩ Du nghe.
Chu Trần cắt bớt phần tim đèn bị cháy, chỗ Hạ Dĩ Du đang cúi đầu viết nhật ký sáng hơn một chút.
Hạ Dĩ Du cũng không che giấu, Chu Trần ngồi bên cạnh xem một lúc, cô viết rất gần gũi với văn nói, nhìn vào giống như đang trải qua một lần nữa những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Mặc dù ban ngày hai người không ở bên nhau, nhưng sau khi xem nhật ký, anh như được tham gia vào những việc cô đã làm lúc ban ngày, cảm thấy khá thú vị.
Thấy cô đã viết đến đoạn bố anh dặn dò hậu sự, Chu Trần không nhịn được nói ra nỗi niềm ẩn giấu trong lòng.
"Trước đây anh vẫn luôn không hiểu, tại sao bố anh lại tái hôn nhanh như vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do mẹ anh quá mạnh mẽ, nói một là một, hai là hai, lúc đó anh và em trai đều sợ phải về nhà, huống chi là bố anh, nhưng chưa bao giờ anh nghe thấy ông ấy than phiền một lời nào.”
"Lúc bố anh mới tái hôn, gia đình có một khoảng thời gian yên bình, anh nhìn thấy ông ấy nói cười với Đường Như Quyên, vẻ mặt thoải mái, an nhiên đó, anh lại thấy bực bội, cảm thấy ông ấy có lỗi với mẹ.”
"Nhưng không thể không thừa nhận, lúc mới tái hôn, Đường Như Quyên đối xử với ai cũng tốt, nếu sau này bà ta không có những toan tính nhỏ nhen đó, thì anh và em trai đã không chuyển ra ngoài.”
Cũng là phụ nữ, Hạ Dĩ Du dừng bút, nói một câu công bằng.
"Di chúc của bố anh nhìn thì có vẻ thiên vị Đường Như Quyên, nhưng nếu đứng ở lập trường của Đường Như Quyên, bố anh thuê bà ta làm bảo mẫu, mười năm tiền lương cũng phải 3000 tệ rồi, cho nên bố anh sắp xếp như vậy, em thấy cũng hợp lý, nếu bà ta không được gì cả, chẳng phải nhà anh coi bà ta như ôsin miễn phí sao?”
Chu Trần không nói là có vấn đề, sợ Hạ Dĩ Du hiểu lầm, nên giải thích: "Anh và em trai không có ý kiến gì về việc phân chia tài sản.”
...
Hạ Dĩ Du mặc kệ, nhất định phải nói cho rõ ràng.
"Bề ngoài thì có vẻ thiên vị Đường Như Quyên, nhưng người được lợi thực sự là hai anh em anh, căn nhà này tốt như vậy, là tài sản cố định, chắc chắn là nhà cửa thiết thực hơn, nếu là em, em sẽ chọn nhà.”
Chu Trần cười nói: "Nhà cửa dù tốt đến đâu, tiền nhiều đến đâu, chết rồi cũng không mang theo được, đều là để lại cho con cháu, nhà của anh, cũng là để lại cho con của chúng ta.”
Hạ Dĩ Du lại ghi câu nói này của Chu Trần vào nhật ký.
Sau đó cô nói: "Em biết anh là người tốt, nhưng chuyện tương lai ai nói trước được, nếu em không còn nữa, anh không tái hôn sao? Vậy thì lại xuất hiện một Đường Như Quyên khác, ai biết được căn nhà này cuối cùng sẽ thuộc về con của em, hay thuộc về con của mẹ kế chứ?”
Chu Trần phải phản bác lại câu này: "Vậy nếu anh không còn, chẳng phải em cũng phải tìm người khác sao?”
Hạ Dĩ Du nói: "Chưa chắc, còn phải xem tình hình lúc đó, dựa theo điều kiện nhà anh, tính chất công việc của anh, em chắc là không cần phải tái giá để kiếm sống, vậy thì em sẽ không tái giá.”
Chu Trần nói: "Vậy anh cũng không cưới nữa, anh thuê bảo mẫu là được rồi, thuê một bà vú lớn tuổi, giờ thì yên tâm chưa?”
Hạ Dĩ Du dùng đầu bút chỉ vào anh nói: "Em sẽ ghi lại lời anh nói, dù sao em cũng muốn sống lâu trăm tuổi, đợi đến khi anh già, anh mà dám liếc mắt nhìn bà lão nào, em sẽ vứt những lời anh nói hôm nay vào mặt anh.”
Chủ đề đang căng thẳng, bỗng chốc đã biến thành lời thề non hẹn biển của đôi vợ chồng son trong mắt Chu Trần.
Hai người mặt đối mặt, cách nhau chưa đầy một thước.
Bầu không khí đã rất thích hợp, cảm xúc cũng dâng trào, chỉ cần anh tiến tới một bước, chuyện nước chảy thành sông là có thể bắt đầu.
...
Chu Trần không biết tại sao mình lại chần chừ do dự, bầu không khí vừa mới được tạo ra, chỉ trong vài giây đã tan biến.
Hạ Dĩ Du hỏi anh: "Em viết lại rồi đấy, anh có đồng ý không?”
Sao lại không đồng ý chứ, trong lòng Chu Trần rất vui mừng, trong kế hoạch của cô, anh cũng có thể sống lâu trăm tuổi, nhìn bà lão nào chứ, nhìn cô là đủ rồi.
Anh cười nói: "Vậy em cứ viết đi, anh đồng ý.”
Chờ Hạ Dĩ Du viết xong, Chu Trần tưởng rằng mình có thể có cơ hội lần nữa, nhưng cô đã cất sổ, cất bút, xoay người đi rửa tay, về phòng cởi quần áo ngủ.