Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 77 - Chương 77

Trước Sau

break
Trang Hắc Tử ngồi trên con ngựa đen lớn, từ trên cao nhìn xuống ba đứa trẻ, cõng trời chiều, quanh thân hắn là một màu xanh đen, có vẻ ủ dột mà âm u.

Trang Hắc Tử gọi Uông Tử Phong lại trước: “Tiểu thiếu gia đây là muốn đi đâu? Mẫu thân của ngươi ở nhà à?”

Uông Tử Phong bây giờ cũng không hiểu rõ, vì sao người này mỗi lần gặp hắn đều hỏi mẫu thân của hắn đâu. Chẳng qua là hắn vừa rồi mới đánh một trận, thả lỏng gân cốt, tâm tình cũng rất tốt, khó có được đàng hoàng đáp lại: “Mẫu thân ở nhà.” Nghĩ lại, lại hung dữ nói: “Ngươi tìm mẫu thân làm gì?”

Trang Hắc Tử cười cười: “Chẳng qua là hỏi một chút. Vốn là muốn hỏi ngươi có muốn đi Nhàn Vân sơn trang không, bây giờ chắc không cần hỏi nữa.”

Uông Tử Phong kỳ quái: “Nhàn Vân sơn trang ở nơi nào?”

Trang Hắc Tử im lặng, chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm Uông Tử Phong có chút bi thương vô hình, tầng tầng lớp lớp cửa hàng đều bị bỏ lại phía sau. Hồi lâu, hắn tự giễu cười nói: “Thì ra là tiểu thiếu gia không nhớ rõ. Cũng là nói đến người chết cũng không bằng người sống được, là chính hắn ngu ngốc, là tự nguyện chết đi.”

Uông Tử Phong càng thêm kỳ quái. Hắn là trẻ con, mà trẻ con thì lại hay quên, nhiều tổn thương và đau khổ cũng sẽ lãng quên theo năm tháng. Cho nên, hắn đã sớm không nhớ được Nhàn Vân sơn trang, cũng không nhớ ra được ở phía sau mai táng một vị nam tử.

Trang Hắc Tử ngồi thẳng người, cuối cùng như có như không liếc nhìn ba đứa bé một cái. Thái tử nhạy cảm phát hiện, cái nhìn này của hắn đã không giống với trước đây. Nếu nói là ánh mắt của Trang Hắc Tử nhìn bọn hắn có mang chút nhân khí, thì hồi nãy, hắn đã xem bọn họ là vật chết.

Phảng phất Trang Hắc Tử nói đơn giản mấy câu nói xuống trọng tâm.

“Tiểu thiếu gia có biết hay không gần đây có lời đồn đãi trong thành?”

Quận chúa cười hì hì nhìn thấu: “Ta biết nha, là về Hắc Hùng (gấu đen) . Trang thúc thúc phải đi bắt con Hắc Hùng kia sao?”

Trang Hắc Tử cười nói: “Làm sao có thể. Con gấu đen kia đã có chủ nhân rồi, người bình thường khó có thể bắt được nó, trừ phi..” hắn dùng khóe mắt nhìn Uông Tử Phong, “Trừ phi, chính là nó đưa tới cửa.”

Lời nói rất kỳ quái, Quận chú còn chuẩn bị hỏi tới, Trang Hắc Tử đã thúc ngựa chuẩn bị rời đi.

Thái tử đi trước một bước, đột ngột hỏi: “Trang thúc thúc muốn đi đâu? Xem bộ dáng là muốn ra khỏi thành.”

“Tiết trời thanh minh mưa rả rích, các thiếu gia nói một chút, ta có thể đi nơi nào!” Hắn cười ha ha một phen, chợt đánh mông ngựa, đi thật nhanh khỏi tầm mắt của ba người.

Thái tử vẫn cảm thấy Trang Hắc Tử này thật kỳ quái, đã từng để cho phụ hoàng điều tra lai lịch. Chỉ biết người này là người giang hồ, trời sanh tính tình hào phóng, rất được nhiều người kính trọng, là tiêu cục nói một không hai, giữa năm ngoái cùng Trang Sinh cứu Hạ Lệnh Mị cho nên có liên lạc. Tra thêm được chỉ có vài tin tức tầm thường, Hoàng đế cho thêm vài người bên cạnh Thái tử để phòng vệ, cũng không nhiều lời.

Thái tử là đứa trẻ thông minh, nếu trong lòng đã sinh nghi ngờ, cũng tùy thời cơ ứng biến dò hỏi trong tiêu cục những người khác, còn cố ý quan sát đãi ngộ của Trang Hắc Tử đối với Uông Tử Phong. Không nói nhiều lắm, hôm nay Trang Hắc Tử để cho hắn hoàn toàn cảnh giác.

Ba đứa trẻ cùng nhau đến Uông gia, Uông Vân Phong đã sớm trở về phủ. Thân thể Hạ Lệnh Mị quá nặng, Uông Vân Phong bắt đầu buông tay để cho Uông Tử Phong độc lập, hận mình không thể coi chừng Hạ Lệnh Mị trắng đêm.

Lúc vừa về đến nhà, vừa đúng lúc nghe được Hạ Lệnh Mị kêu đau một tiếng, Uông Tử Phong sắc mặt đại biến, nhảy mấy cái liền lọt vào hậu viện.

Hạ Lệnh Mị nửa nằm ở tháp thượng, hai tay chống thân thể, chân sau bị Uông Vân Phong nắm trong tay, một cái tay khác không ngừng vuốt ve bắp chân của nàng.

“Mẹ!” Uông Tử Phong toát mồ hôi lạnh chạy vào, đứng ở trên tháp không biết làm thế nào.

Uông Vân Phong lại bóp chân

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc