Cũng không phải lần đầu tiên Hạ Phân đến hoàng cung, so với các con em thế gia khác, hoàng cung thiếu chút nữa trở thành nhà thứ hai của hắn.
Hoàng đế dẫn quần thần và con em thế gia khai tiệc ở điện Kỳ Phúc, Hoàng hậu dẫn công chúa và mệnh phụ phu nhân ở phía sau điện xem ca múa. Yến hội chỉ vừa mới bắt đầu, Hoàng đế và Thái tử thấy triều thần đến, chỉ thấy Hạ Phân sau lưng Uông Vân Phong.
Hoàng đế ngoắc Hạ Phân lại chỗ hắn, hiền hòa hỏi thăm bài vở của hắn. Hạ Phân đã sớm lãnh giáo quy củ nghiêm cẩn của Hoàng cung, hắn hiểu được kỳ thực vị Hoàng đế này không giống như vẻ bề ngoài vô hại như vậy. Ngược lại, thời điểm Hoàng đế cười càng dịu dàng, nói không chừng trong lòng hắn đang mài dao, chuẩn bị đăm người khác một nhát. Trước khi Hạ Phân vào cung, cha mẹ hắn đã dặn dò nhiều lần, nói chuyện phải nhìn sắc mặt, trong lòng hắn sớm đã khẩn trương. Hắn từ tốn trả lời các hạng thành tích của văn võ, Hoàng đế cười ha hả: “Uông ái khanh, ngươi làm quan văn cư nhiên không dạy tốt con trai của mình, đây là lỗi lớn a.”
Uông Vân Phong quỳ xuống, chỉ nói: “Dạy con không nghiêm là lỗi của cha, Hoàng thượng nói phải.”
Hoàng đế sờ sờ cái mũ quan của Thái tử: “Nghe nói ngươi còn chưa cho nhi tử đại danh.”
“Đúng vậy.”
Hoàng đế ừ, nghĩ ngợi một chút: “Trẫm thay ngươi đặt cho hắn một cái tên đi. Họ Uông, tên Tử Phong. Thái tử, ngươi nghĩ thế nào?”
Thái tử khom người cung kính nói: “Phụ hoàng ban tên cho, là phúc khí của Uông Tử Phong. Nhi tử thay Tử Phong đa tạ ân điển của phụ hoàng.” Dứt lời, liền dập đầu cảm ơn.
Uông Vân Phong lập tức lôi kéo Hạ Phân, hôm nay cũng chính là Uông Tử Phong dập đầu tạ ơn.
Hoàng đế diễn một tuồng kịch này, mọi người cũng hiểu đây là vì bản thân Uông Tử Phong. Từ lúc Thái tử tạ ơn, Uông Tử Phong này liền là người thân cận bên cạnh Thái tử, người bình thường cũng không dám khinh thường thân phận của hắn.
Mỗi lần lễ mừng năm mới, Hoàng đế đại xá, đồng thời ban thưởng cho quan lại. Uông Vân Phong được Hoàng đế ban tên cho nhi tử, từ ngũ phẩm lên tới tứ phẩm làm Ngự Sử giám sát, mặc dù không bằng chức tam phẩm trước kia, làm cho không ít người an tâm.
Sau nửa canh giờ Hạ Lệnh Mị nghe được thánh chỉ từ chỗ của Hoàng hậu, nhất thời lòng cảm thấy chua sót. Nữ quyến Hạ gia tất cả bình tĩnh tự nhiên, hiển nhiên cũng nghĩ đến kết quả. Uông Vân Phong đắc tội với người thế gia, khó tránh có nhiều người hận hắn, nhưng mà mọi người đều là đại gia khuê tú, tâm tình chuyển một cái rồi biến mất, không bao lâu thì quay trở lại với không khí náo nhiệt ca múa của yến tiệc. Khóe mắt Hạ Lệnh Mị nhìn về phía cao chủ vị của Hoàng hậu, nhưng đối phương không chú ý đến nàng. Mãi cho đến lúc rời cung trước, nàng mới nhìn thấy cung nữ thân tín của Hoàng hậu, đối phương nhỏ giọng nói một câu: “Thân phận Ngự Sử khác biệt, kính xin Uông đại nhân giữ mình trong sạch.”
Tay Hạ Lệnh Mị căng thẳng, xoay người trở về, hướng về phía cung Phượng Huyền bái một lạy.
Ra khỏi cung, màn đêm buông xuống.
Trong xe ngựa, Uông Vân Phong không kiên nhẫn đang cải chính tên Uông Tử Phong với nhi tử cố chấp: “Nhớ, sau này có người gọi con là Hạ Phân, con nhất định phải nhắc nhở đối phương, con bây giờ gọi là Uông Tử Phong.”
Uông Tử Phong phụng phịu: “Hạ Phân dễ nghe hơn.”
Chân mày của Uông Vân Phong cau lại: “Con muốn bị phạt sao?”
“Không muốn.”
“Vậy thì nghe lời của cha nói.”
“Hừ!”
Hạ Lệnh Mị lên xe ngựa, buồn cười nói: “Một cái tên kêu cả bảy năm, không phải nói đổi là có thể đổi liền được. Không bằng sau này ở trước mặt người ngoài thì gọi con là Uông Tử Phong, còn cha mẹ thì gọi con là Phân nhi, có chịu không?”
Uông Tử Phong nhào đến trong ngực của mẹ hắn, dùng đầu xoa bụng của nàng: “Sau này đệ đệ muội muội gọi con là Phân ca ca.”
Uông Vân Phong có chút tức giận, lại có chút cưng chiều, kéo nhi tử từ trên người của Hạ Lệnh Mị ra: “Vậy thì nhủ danh sẽ gọi Phân nhi đi.” Nói đến đây, cái ẩn điển này cũng là do ban đầu trước khi rời thành Bắc Định đi cứu nạn thiên tai đã cầu với Hoàng đế,