Uông Vân Phong cao hứng, mặt đơ ra, những người khác cũng dần bị ảnh hưởng. Hạ Phân đang chuẩn bị nhảy đến bên người mẫu thân liền bị Tiểu Bạch níu lấy: “Ngàn vạn lần không được! Thiếu gia, người muốn ôm, lão gia liền muốn khóc.”
Uông Vân Phong khóe mắt có chút lệ, hắn lại kéo Hạ Lệnh Mị ngồi một bên. Chà xát tay, nhìn trên bàn thức ăn, vừa nhìn về phía mọi người xung quanh, vung tay nói: “Cũng đi ra ngoài đi, nên làm cái gì thì làm cái đó.” Còn nhân cơ hội sờ đầu Hạ Phân, “Phân nhi ngon, sau này không thể khiến mẹ con bực mình.”
Hạ Phân hỏi: “Tại sao? Con thích mẹ nhất, con sẽ không làm mẹ giận.”
“Bởi vì trong bụng mẹ con có đệ đệ hoặc muội muội. Con hoạt bát như vậy, đệ đệ muội muội có thể bị thương.”
Đây căn bản không giống một vị Ngự Sử nghiêm khắc, mấy thiếp thân thị vệ cũng không nhịn được chán ghét nhăn mặt, nhăn mũi. Đại phu cười ha hả mấy tiếng, đưa ra một vài việc cần chú ý, phần lớn là không được để mệt nhọc, ăn nhiều cơm, cách xa bệnh xá một chút. Hắc Tử nhân cơ hội này từ trên xà nhà đặt một túi giấy thức ăn vặt lên bàn, liền đi ra ngoài.
Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Hạ Phân còn tỉnh tỉnh mê mê muốn đến gần mẫu thân. Uông Vân Phong sợ Hạ Phân không biết chừng mực, một tay còn đỡ eo của Hạ Lệnh Mị, một tay còn đây Hạ Phân ra. Hai phụ tử đối kháng trong lúc đó có lòng quật khú, đến cuối cùng, Hạ Phân chợt cắn một hớp trên cánh tay của Uông Vân phong, lúc này mới đạt được quyền ôm lấy mẫu thân, mặc dù có cái bụng ngăn cản hắn.
Hạ Lệnh Mị bị hai phụ tử dốc lòng chăm lo, cũng mới thanh tỉnh lại. Thời điểm nàng có Hạ Phân cũng không có chút cảm giác nào, lúc đó ở ru rú trong Hạ gia, nếu không phải là Nhị phu nhân nhìn thấy sắc khí nàng không tốt để cho đại phu bắt mạch, e rằng không biết nàng có thai. Không có cách nào, chỉ tại thân thể nàng quá tốt. Khác với các nữ tử khác, trong thai kì luôn nôn mửa, thậm chí không còn sức lực luôn nằm dài trên tháp thượng không muốn nhúc nhích, còn có người nghiêm trọng hơn thì té xỉu, Hạ Lệnh Mị không có những triệu chứng này. Nếu không phải hôm nay ăn cá, mùi tanh quá nặng khiến nàng buồn nôn, đoán chừng còn không biết.
Đối với đôi phu thê mới mang thai, có loại người non nớt ngu ngốc và luống cuống, trong khoảng thời gian ngắn, Uông Vân Phong rất vui mừng cùng hốt hoảng, Hạ Lệnh Mị thì chấn kinh đến không biết nói gì.
Hạ Phân lay xiêm áo của Hạ Lệnh Mị: “Đệ đệ, muội muội ở đâu? Để cho con xem một chút.”
Uông Vân Phong dở khóc dở cười: “Bọn họ phải chờ thật lâu mới ra được, đến lúc đó Hạ Phân phải chăm sóc chúng cho thật tốt.”
Hạ Phân ở trong doanh trại lớn lên, nơi đó có rất ít nữ tử, hắn căn bản không biết đệ đệ và muội muội chui ra từ đâu, chỉ hỏi: “Hiện tại cho con nhìn một chút thì có sao đâu, cha muốn đoạt đệ đệ và muội muội phải không?”
Hạ Phân lập tức lôi tay của Hạ Lệnh Mị: “Vậy chúng ta về nhà nhanh lên.”
Hạ Lệnh Mị nghe Uông Vân Phong dụ dỗ Hạ Phân, cũng cười xòa, tùy bọn họ thật thật giả giả ầm ĩ. Miễn cưỡng ăn cơm, Uông Vân Phong vội vàng lại đi viết khẩn cấp sổ con đưa đến Hoàng Thành, công lao của hắn nhiều hơn cũng không màng, bảo hộ hài tử và thê tử mới là chính sự. Hắn cũng không dám để cho Hạ Lệnh Mị làm việc, để Quyển Thư đi mời một vị phụ nhân trung niên nhanh nhẹn, thêm một tiểu nha đầu chừng mười tuổi để cho nàng giải sầu thuận tiện làm việc vặt, hơn nữa còn mười một đầu bếp mỗi ngày chế biến các loại món ăn đa dạng cho nàng. Một mình hắn ở trong thiên phòng cả ngày, suy nghĩ Hạ Lệnh Mị ở lại đây không tốt, nạn dân thì quá nhiều, gặp phải những người bệnh thì không được, liền sắp xếp cho nàng dọn đến trong thành, hắn mỗi ngày đều đi thăm nàng, ba người làm kia cũng cho đi theo. Hắn tự mình đổi cho nàng một tiểu viện an tĩnh cho nàng ở, Hạ Phân không cho vào thành, ở trong nhà ầm ĩ không chịu rời đi.
Vì thế sau nhiều ngày, trong phòng lớn Uông Vân Phong cùng các quản sự của Trác Châu thương nghị, Hạ Phân liền lấy đại đao náo loạn cả phòng, dáng vẻ hung hãn kia làm