Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 55 - Chương 55

Trước Sau

break
Nàng nháy mắt mấy cái, bỗng chốc nở nụ cười, ôm chặt đầu của hắn, hai người dựa lẫn vào nhau, quấn quít, từ từ hòa hai làm một.

Một đêm này, Uông Vân Phong đột nhiên bộc lộ sự yếu đuối cùng thống khổ giống như kiểu Đàm Hoa Nhất Hiện*, khi rạng đông xuất hiện thì không thấy đâu nữa.

*Đàm Hoa Nhất Hiện: hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Sáng sớm, Uông Vân Phong chưa kịp đi vào triều, quản gia vội vội vàng vàng chạy đến, nói: “Đêm qua, mơ hồ nghe được ở ngoài cửa lớn có tiếng bước chân, người gác cổng mở cửa thì không có người. Tiểu Bạch phái người đóng cửa đại môn, sau đó liền thấy được một chút đồ này.”

Đại khái cho người làm nam đi vào mang theo mấy sọt, rổ, bên trong lẫn lộn có chăn bông, xiêm áo, dược liệu nhiều hơn, cón có thảo dược dính bùn đất.

Tiểu Bạch trên vạc áo còn vương sương sớm, đi theo lão quản gia bẩm báo, nói: “Buổi tối lục tục có người tới, nhìn phục sức là thương nhân, cón có gã sai vặt, còn có cư dân trong thành, già trẻ đều có, đặt đồ vật ở cửa liền đi.”

Uông Vân Phong đang ăn sáng, Hạ Lệnh Mị ở một bên múc cháo cho hắn. Đến mùa thu, khí trời nhiễm lạnh, không ăn sớm một chút liền đi vào triều, đầu óc của Uông Vân Phong giữa chừng sẽ bị hôn mê vừa lạnh vừa đói. Trước kia, lão quản gia tận tâm khuyên bảo hắn ăn uống, sau khi Hạ Lệnh Mị đến Uông gia, liền tự động thay lão quản gia, mỗi ngày nhìn chằm chằm Uông Vân Phong dùng cơm, một bữa cũng không cho phép thiếu.

Ban đêm nếu như có chuyện gì xảy ra, lão quản gia sẽ ở canh giờ này tới hồi báo, để cho Uông Vân Phong có thể xuất hiện.

Hai vị đại phu cũng thức dậy sớm, có lẽ là nghe được bọn người làm nói chuyện, chạy đi ra nhìn, sau đó gặp Uông Vân Phong, một trong hai vị đại phu trên tay còn cầm thảo dược, hết sức phấn khởi nói: “… thảo dược này rất khó có được, có thể dự phòng cho bệnh kiết lỵ, nóng sốt, những bệnh nặng, phơi khô mang tới khu bị nạn tốt nhất. Không biết trong phủ Uông đại nhân có thể phái mấy người làm, theo lão phu lên núi hái thuốc hay không?”

Uông Vân Phong hỏi bọn họ: “Chẳng lẽ những thứ thảo dược này ở tiệm thuốc không có?”

Lão quản gia vội la lên: “Có thì có, nhưng mà triều đình giúp nạn thiên tai, trước đó vài ngày phần lớn đều bị triều đình thu mua, dân chúng tầm thường sao có thể mua được chứ.”

Đại phu cũng nói: “Đúng vậy. Trị liệu bệnh dịch cần rất nhiều dược liệu, bất quá không ngăn nổi triều đình thường cổ động thu mua, một loại đại dược phòng căn bản đều bán cho triều đình, tiểu dược phòng dự bị cũng không nhiều. Thành Bắc Định có ba mặt núi vây quanh, trừ khu vực hoàng thất rào đất nuôi ngựa, sơn trang của thế gia đại tộc bên ngoài, còn có rất nhiều rừng núi bình dân bách tính có thể tiến vào hái thuốc. Dược liệu này không bao giờ chê nhiều, chúng ta tự dự bị một chút mang đi không còn gì tốt hơn.”

Uông Vân Phong nhìn mấy sọt kia, Hạ Lệnh Mị từ trướng phòng chi ra ngân lượng cho người làm mang đi, suy nghĩ một chút, tự mình cho thêm mấy trăm lượng nữa, để cho lão quản gia cùng đi an bài, mua vật phẩm giúp cho nạn dân bị thiên tai.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện của một nhà Uông gia, ai biết đến buổi sáng, Hạ gia lại phái mấy người chở mấy xe dược liệu cùng chăn bông, quần áo đi tới. Như vậy còn chưa đủ, vốn là không thỉnh được đại phu, cư nhiên nhờ Hạ gia ra mặt đưa tới vài vị, có đại phu tuổi trẻ trực tiếp đóng gói hành lý lên đường.

Hoàng đế để cho Uông Vân Phong toàn lực phụ trách giúp nạn thiên tai, Uông Vân Phong mang đi vật gì đều là vật phẩm của triều đình, cùng Uông gia không có quan hệ. Thế gia mang đồ tới Uông gia, chẳng qua là cho triều đình thêm vật phẩm giúp nạn thiên tai, góp một viên gạch, không liên quan đến danh tiếng. Uông Vân Phong sai Quyển Thư ghi chép toàn bộ, trước khi lên đường trình lên cho Hoàng đế, phải thưởng như thế nào là chuyện của Hoàng thượng, không có liên quan gì đến Uông gia. Quyền Thư mới đặt bàn trong đại sảnh, thế gia lập tức nghe được tin tức, đánh hơi được tiếng gió, rối rít phái người làm mua dược vật, không mua được cũng lục tục từ kho bên trong phòng lấy ra không ít, toàn bộ đưa đến bên trong Uông phủ.

Cùng ngày hôm trước, tình cảnh trước cửa có thể giăng lưới bắt chim khác biệt quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn làm cho Hạ Lệnh Mị cảm khái vạn phần.

Trừ quan lại thế gia, cũng làm cho người ta cảm động đó chính là tình cảm của bình dân bách tính. Đại môn Uông gia trực tiếp bị thế gia ngăn chặn, thiên môn cùng cửa sau phần lớn đều là bình dân bách tính đưa vật phẩm tới. Có vợ chồng đồng tâm đi quyên tặng, cũng có nhi tử đỡ lão nhân gia chống quải trượng đưa vật phẩm tới, còn có trẻ em mang mức quả đến, nói là cho hài đồng ở khu bị nạn ăn. Từng mặt mũi bình thường, từng một món thật nhỏ vụn vặt, không đòi hỏi chỉ có tình cảm, nhượng người đi đường khiếp sợ, cũng làm cho thế nhân cảm động. Đến ngày thứ hai, ngoại ô cũng có người vào tới thành, trực tiếp đến Uông gia,
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc