Ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất dưới tường thành Bắc Định, ở ngã tư đường vô cùng náo nhiệt, đèn lồng màu đỏ tươi đã được thắp sáng, như là Địa Ngục đến Quỷ Hỏa, ở trong gió thu lúc sáng lúc tối.
Uông Vân Phong một mình du đãng ở trên phố, trong khoảng thời gian ngắn không biết muốn đi đâu, làm cái gì.
Cách đó không xa có hai gã nam tử một lớn một nhỏ đang đi tới, người to lớn kia xa xa nhìn thấy hắn khoát tay chào hỏi: “A, đây không phải là Uông Vân Phong sao?”
Nhỏ (tiểu nhân) kia cười vẻ mặt hiền lành: “A, quả nhiên là Uông Ngự Sử.”
Uông Vân Phong cảm thấy đau đầu. Hôm nay là mọi việc không nên, ở trong phủ sợ khắc khẩu cùng Hạ Lệnh Mị, đi ra ngoài lại gặp người không muốn gặp nhất là hai phụ tử này.
Người lớn kia bám hắn không tha: “Đừng vô tình như vậy, hôm nay ta mang theo bạc không cần ngươi mời khách uống rượu. Đi một chút, chúng ta dạo thanh lâu đi.”
Người nhỏ phụ họa theo: “Phụ…… Phụ thân nói, hôm nay hắn muốn dẫn ta đi trải nghiệm. Uông đại nhân cùng nhau đi.”
Uông Vân Phong hất tay áo ra, gương mặt người lạ chớ vào: “Ta không đi. Hai vị nếu không sợ vị Băng Sơn mỹ nhân ở nhà biết được, tốt nhất không cần đi.”
Cả thành Bắc Định, chân chính có thể để cho Uông Vân Phong xưng là “Băng Sơn mỹ nhân”, cũng chỉ có ở nơi thâm sâu ở trong hoàng thành của Hoàng hậu nương nương rồi. Đúng vậy, phụ tử một lớn một nhỏ này là hai người háo sắc cùng quyền thế, cũng chính là Hoàng đế và Thái tử.
Hoàng đế lão tử không sợ trời không sợ đất, rung đùi đắc ý phe phẩy quạt: “Sợ cái gì. Mỹ nhân nhà ta so với cọp mẹ nhà ngươi thông tình đạt lý hơn. Hơn nữa, không phải chỉ mình ta đi chơi, ta là mang theo nhi tử đi trải nghiệm.”
Hừ, trong nhà dù cho hai băng sơn mỹ nhân hỏi đến, hết thảy đổ cho nhi tử nhà ngươi là được, ha ha, trong lòng hoàng đế cười to.
Thái tử cũng không làm: “Ta là trẻ con, cái gì cũng không biết. Phụ thân chính mình nói, muốn say nằm gối đầu bên mỹ nhân, theo ra không có vấn đề gì.” Thái tử một phát bắt được ống tay áo của Uông Vân Phong, “Uông đại nhân, ngươi nhất định phải nhìn rõ mọi việc nha.” Quan trọng nhất là, đến lúc mà Hoàng hậu hỏi đến, Uông Vân Phong ngươi nhất định phải làm chổ dựa thay cho thái tử ta, nói cho hoàng hậu: hết thảy đề là lỗi của Hoàng đế, hoàng đế rất háo sắc, hắn còn phá hư con trai của mình là thái tử, tôi không thể tha thứ!
Uông Vân Phong ót rút gân, hai tên Phì Long* chết tiệt này!
*phì long: béo, mập.
Ở trên đường cái tại quán Tần lâu do dự, cuối cùng Uông đại nhân thân hình to lớn chấn động, đối với một đám Tú bà cười dâm lãng cùng đám thanh lâu nử tử đang xem kịch vui, nói: “Ai dám kéo chúng ta vào cửa, ngày mai cứ chờ quan phủ đến phong điếm* đi.”
*điếm: nhà trọ, khách điếm.
Sắc mặt mọi người đại biến. Uông đại nhân, Uông Ngự Sử, tạm biệt ngài, chúng ta không tiễn a! Thuận tiện, đưa hai vị tổ tông này mang đi đi, mau mau mang đi, chúng ta chưa thấy gì hết.
“Ai…..”
“Ai……”
Một lớn một nhỏ thở dài.
Đại sắc long đưa cái chén đến trước mặt tiểu phì long để hắn rót rượu: “Hôm nay tâm tình Uông đại nhân không tốt a.”
Tiểu phì long càng thêm ủ rủ: “Hôm nay, người ủy khuất là ta nha”, rõ ràng là ta đã chịu đựng bị đánh, “Vì sao còn muốn cho ta xem sắc mặt nghĩa phụ của dã tiểu báo*?”
*dã tiểu báo: ở đây đang nói Hạ Phân
Uông Vân Phong mắt điếc tai ngơ, chính mình tự lấy bình rượu, sảng khoái uống một ly.
Đại sắc long vuốt cằm trơn bóng: “Khẳng định là Uông đại nhân bị cọp mẹ từ bỏ.”
Tiểu phì long học theo vuốt chính mình…………. Mặt bánh bao: “Ta cảm thấy, Uông đại nhân hẳn là bị dã tiểu báo đánh rồi.”
Hai người hỗn đản không tim, không phổi, ngươi một lời