Nó đã từng dùng cây tiểu đao này xuống biển đâm mù đôi mắt cá kình, cũng dùng qua nó dọn dẹp sự khiêu khích của tân binh với mình, có nhiều lúc, nó dùng bảo đao như cái nĩa cắt lấy mông gà không lớn không nhỏ, Hạ Phân chưa bao giờ nghĩ tới, một cái tiểu đao nhiều chức năng sẽ được cha ruột của mình đâm vào bụng của ông, máu chảy đầy đất.
Tiểu Báo Tử sợ ngây người, đôi mắt nhỏ mở to tròn trịa, không có hồn.
Uông Vân Phong bị Hạ Lệnh Mị gọi một lúc, hắn liếc mắt một cái liền thấy Hạ Phân, cố sức ngoắc tay: “Lại đây!”
Hạ Phân không hề động.
Uông Vân Phong thở hắt ra một hơi, nghiêm khắc một chút: “Phân nhi, qua nơi này.”
Rõ ràng là một thư sinh nho nhã yếu đuối, lại hàng năm chỉ học công phu điểm huyệt của võ công, rất giỏi về phê phán người, có thể đem chính nhân quân tử huấn luyện thành tiểu nhân, cũng có thể làm việc tình cảm nhất của con người, bức bách thành súc sinh lang tâm cẩu phế gian trá lãnh huyết. Người đàn ông này nhìn có vẻ yếu đuối như vậy, lại làm cho người ta sinh ra ảo giác anh dũng mạnh mẽ.
Bỗng nhiên Hạ Phân sinh ra một chút e ngại.
Đứa nhỏ, mười phần dã tính, thân thể lúc đối mặt với nguy hiểm càng trực tiếp hơn.
Máu, đỏ thẫm.
Hạ Phân theo bản năng dày xéo một cước, ngẩng đầu quan sát sắc mặt tái nhợt của Uông Vân Phong, mãnh liệt xoay người, tức giận giống như dã thú chạy trốn ra ngoài.
Quyển Thư cùng Hạ Lệnh Mị vịn Uông Vân Phong vào trong phòng, Uông Vân Phong đưa mắt ra hiệu, Bạch Nghiễn đã tự mình chạy ra ngoài theo sau Hạ Phân, Quyển Thư một tay bắt mạch cho Uông Vân Phong, một tay đã sai người đi chuẩn bị kéo, nước ấm cùng dược liệu….
Hạ Lệnh Mị nắm chặt tay Uông Vân Phong, lạnh lùng bình tĩnh đều không có.
Uông Vân Phong còn có tâm tư trêu chọc nàng: “Không chết được.”
“Câm miệng!” Hạ Lệnh Mị cơ hồ muốn hét lên, tiện tay vạch quần áo ở bụng hắn tìm tòi, hai tầng vải vóc hơi mỏng phát ra tiếng kêu đau xé cõi lòng.
Uông Vân Phong mím môi, ngoan ngoãn nằm xuống, trên trán đầy mồ hôi, để Hạ Lệnh Mị cùng Quyển Thư tùy ý xử lý vết thương của mình.
Ngoài cửa sổ mặt trời tỏa nắng nóng, một tường này ngăn cách sức nóng bên ngoài, trong phòng xác thực không thấy được quá nhiều ánh sáng, hết thảy đều trải lên trên tầng màu sắc ấm áp nhạt nhẽo. Uông Vân Phong nhìn bóng dáng tất cả dụng cụ nhàn nhạt rơi trên mặt đất, hoảng hốt nhớ tới nhiều năm trước, hắn bị người ám sát.
Khi đó, hắn ngồi trên ngựa, bị thích khách dồn đến cái chết.
Đỉnh đầu là ánh nắng sáng choang, chiếu lên người của hắn thực sự nóng, quần áo mặc trên thân thể, chỉ có nóng không có mồ hôi. Hắn biết, trong lòng của mình rất lạnh, lạnh đến mức nổi lên một tầng băng, để cho thần thức trong sáng của hắn còn có thể nhớ lại những chuyện đã qua… tuổi trẻ cùng Hạ Lệnh Mị ở chung một chỗ vui vẻ. Nói là sung sướng, thật ra hắn đều bị phần lớn các đệ tử thế gia mà Uông gia đắc tội vây bắt, Hạ Lệnh Mị vung múa trường tiên thay hắn ra mặt, đánh đám đệ tử vô liêm sỉ kia phải gọi nàng là “sư tử Hà Đông”. Nàng một bên hung hăng đánh người, một bên lại rình coi sắc mặt của hắn, sợ hắn cũng sẽ nói ra lời “Hạ Lệnh Mị không gả được.”
Thiếu niên thì Hạ Lệnh Mị rất liều lĩnh, còn hắn lại nhu nhược.
Sau khi thành thân, Uông phu nhân có bao nhiêu liều lĩnh, mạnh mẽ, hắn có bấy nhiêu quật cường.
Sau khi chia tay, nàng rời đi, hắn lại ở cửa ải sống chết nhớ tới nàng.
Ngày đó, lần đầu tiên Uông Vân Phong phát hiện, thì ra mình đối với Hạ Lệnh Mị vốn chẳng phải áy náy cùng chuộc tội. Thì ra, ở cực kỳ lâu trước đó, nàng sớm đã để lại dấu vết trong tim của hắn, chỉ là hắn vẫn chưa phát giác.
Trên trán có người lau mồ hôi lạnh cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Có đau hay không?”
Hắn nắm chặt bàn tay mềm mại, miễn cưỡng an ủi nàng: “So với trước kia, một đao này căn bản không là gì.” Hắn lại một lần nữa giăng lưới, hắn muốn vây nàng trong ngực mình thật chặt, làm nàng đau lòng, làm nàng chỉ có thể thương hắn.
Hạ Lệnh Mị quát lạnh: “Ngươi sao lại ngốc như vây?” Lúc này đây không coi là gì, vậy trước kia ruốt cuộc gặp phải bao nhiêu lần núi đao biển lửa?
“Vô luận như thế nào, Trang Sinh cũng không thể uy hiếp ngươi.” Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi chỉ có thể là của ta.”
Hạ Lệnh Mị há to miệng, khóe mắt trong suốt lóe lóe, cười cay đắng: “Khổ cho ngươi nghĩ kế muốn mạng của ta. “ Nàng biết một đao kia làm bị thương ở đâu, cũng biết máu nhiều như vậy không phải hoàn toàn chảy ra từ miệng vết thương ở bụng. Hơn nữa biết rõ, cũng không thể nào che dấu hoảng hốt cùng bất lực của nàng trong khoảnh khắc đó, còn có loại khủng hoảng giống như rơi xuống địa ngục.
Người đàn ông này, quá ác.
Hắn tính kế Trang Sinh, tính kế nàng, thậm chí còn tính kế Hạ Phân. Hắn tính kế tất cả mọi người, làm cho mọi người thấy rõ hắn đối với nàng tình thâm ý trọng, cũng làm cho nàng đau lòng áy náy tự trách. Mà hắn, chỉ trả giá bằng một vết đao nhỏ ở bụng, cùng vết đao ở tay trái.
Đây là lần đầu tiên Uông Vân Phong vận dụng tâm cơ vì nàng , cũng là lần đầu tiên, hắn ở trước mặt mọi người thể hiện: Hạ Lệnh Mị chỉ có thể là thê tử của Uông Vân Phong.
“Không sao. Chúng ta sống chết đều ở cùng một chỗ.” Hắn sẽ không bao giờ lạnh lùng bình tĩnh đứng dưới ánh mặt trời chói chang, mắt lạnh nhìn lưỡi đao từ trên cao bổ xuống mình; hắn sẽ không bao giờ nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết hạ xuống nữa, lạnh lùng nghĩ đến sau khi chết mộ phần chỉ có Quyển Thư cùng Bạch Nghiên khóc nức nở ở bên cạnh; hắn sẽ không bao giờ suy nghĩ thêm, mỗi một ngày giỗ, có người nào sẽ ở trước bài vị mình để một nén nhang hay không, gọi một tiếng tên của hắn….
Nàng cúi đầu xuống, nặng nề nện một cái ở trên trán của hắn, một cái nhẹ một cái nặng.
Hắn, chỉ là nhẹ nhàng nâng tay nàng lên đặt ở bên môi, ấn xuống một nụ hôn ấm áp.
Hạ Phân chạy không có mục đích chính là đông chạy tây chạy, xa xa liền nhìn thấy Trang Sinh tinh thần không chăm chú đứng ở bên hồ sen.
Tháng năm, hoa trong hồ vẫn chưa có nở, chỉ có vài phiến lục bình nho nhỏ chìm dưới mặt nước màu xanh, không có rễ trôi lơ lửng.
Hạ Phân đột nhiên tỉnh lại đây, tứ chi chạm đất ngồi xổm trên tường cao, đờ đẫn nhìn nam tử cách đó không xa. Tiểu đao mà Uông Vân Phong đã dùng qua bị hắn để ở trên đai lưng, đầu lưỡi đao còn mang theo một chút hồng nhạt, như là nhiễm giọt máu của xử nữ.
Đầu hạ gió nhẹ thổi qua, nhấc lên vạt áo của Trang Sinh, lưu lại mùi tanh của giọt máu trong không trung, tô đậm bóng lưng cô độc mà tịch liêu của người nọ.
Hạ Phân cảm thấy bây giờ Trang Sinh có chút đáng thương.
Nhưng mà, nó cũng có thể hận.
Hạ Phân lại hạ thấp thân mình vài phần, theo bản năng đưa một tay sờ bên hông. Nhiệt độ cơ thể của tiểu hài tử hơi cao, đầu ngón tay lần lượt chạm vào lưỡi đao thì bị sát khí rét lạnh trước mặt chấn động, không biết vỏ đao bị ném đi nơi nào. Hạ Phân cũng chẳng quan tâm, cẩn thận rút đao ra, vung qua trước mặt, đôi mắt đen như trân châu híp lại thành một đường nhỏ, xuyên qua ánh mặt trời chói chang rơi vào bên hông của Trang Sinh.
Nó nghiêng đầu, tựa như đang suy tư việc gì.
Bình thường Trang Sinh cực kỳ nhạy bén giống như không nhận ra khí tức của hắn, có vẻ mất hồn mất vía. Dưới chân có con ếch nhỏ màu xanh giật mình nhảy qua, phóng qua mặt đá bóng loáng ở bờ bên cạnh thì ngừng lại nhìn sang, cuối cùng quay người một cái, nâng cao cái bụng màu xanh nhạt bắt đầu phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Trang Sinh chẳng mảy may nhúc nhích, thật sâu than thở một ngụm hơi uất ức, lông mày còn đang cau lại thật sâu, cười cay đắng.
Sợi tóc bay lên rời khỏi, tùy ý khuấy động lấy hắn, cũng cảm thấy da thịt bên hông đang run rẩy. Hắn là kẻ trộm trong võ lâm, thân thể rất nhạy cảm, tư duy còn chưa nghĩ ra đối sách, thân thể đã dựa theo sát khí mà tránh đi thương tổn.
Hắn gần như là rời đi vài phần hồn trong nháy mắt, sau eo phát lạnh, có vũ khí từ bên cạnh sượt qua, một bóng dáng nho nhỏ đánh tới. Loại sát chiêu gọn gàng rứt khoát này không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, không dám khinh thường, đi ngược lại với đối phương đang tiến tới, hắn né tránh ở giữa không không trung tạo thành một vòng xinh đẹp, không tiến mà lui, cùng người tới cách ra hơn một trượng cự ly.
Hạ Phân học võ là từ chiến trường, một kích không thành, thân thể như mũi tên mạnh dừng lại ở trên núi giả, vì bốc đồng lại một lần nữa công kích Trang Sinh.
Trong con ngươi đen là sát khí đỏ sẫm không che dấu.
“Tiểu Báo Tử.” Tranh Sinh kinh ngạc, nhấc chân đá tảng đá về phía tiểu đao lạnh lẽo trong tay đối phương. Cánh tay dài đưa tới, gần như vài chiêu đã nhanh chóng bắt được cổ áo đối phương, ỷ lớn hiếp nhỏ dẫn theo hắn không ngừng lay động trên không trung.
“Ngươi đang làm gì?” Hắn cả giận nói. Ngày thường lúc luận võ, chiêu thức của Hạ Phân mặc dù sắc bén, nhưng không có sát khí.
“Giết ngươi.” Hạ Phân lạnh lùng nói, bộ dáng làm ra vẻ phẫn hận.
Khóe mắt Trang Sinh còn lưu lại uất ức, hạ thủ chính là đứa nhỏ không phải người bên ngoài, hắn không nỡ làm bị thương nó. Mấy ngày nay cùng nhau chung đụng, Trang Sinh mơ hồ đã đặt Tiểu Báo này ở trong lòng, chỉ là hắn trời sinh tính cách tiêu sái không thích ràng buộc, lại một mình bước chân vào giang hồ nhiều năm, cảm xúc chân thật đã rất ít lộ ra ngoài. Thổ lộ ái mộ với Hạ Lệnh Mị đã vượt qua thái độ bình thường, yêu thích Tiểu Báo Tử liền mang hương vị yêu ai yêu cả đường đi.
Nhưng, đứa nhỏ dã tính mười phần cũng rất được lòng hắn, cùng loại người tự do tự tại, cùng loại người bất chấp trói buộc của thế tục.
Hiện tại, ngắn ngủi ba chữ của đứa bé này, không thể nghi ngờ là đã sát một bả muối lên miệng vết thương trên ngực hắn.
“Tại sao?” Hắn hỏi.
Hạ Phân không trả lời. Thật ra, nó cũng không biết tại sao. Chỉ là, sau khi mắt thấy Uông Vân Phong cùng Hạ Lệnh Mị một chỗ bảo vệ cùng trả giá lẫn nhau, đáy lòng hắn cảm thấy thập phần ủy khuất cùng lo lắng. Gặp lại Trang Sinh, nó bỗng sinh ra một cỗ tức giận, muốn ở vị trí vết thương giống với Uông Vân Phong đâm Trang Sinh một đao.
Trang Sinh nhìn sự nghi hoặc và mạnh mẽ trên mặt đứa nhỏ, hơi suy ngẫm một chút sẽ hiểu chân tướng.
Quả nhiên là tình thân phụ tử, nhiều ngăn cách cũng không bằng một phần huyết thống kia.
Hạ Phân luân phiên đạp hai chân ngắn: “Hắn mới không phải là phụ thân ta.”
Trang Sinh chợt cười, thiếu bảy tám phần tiêu sái so với ngày thường, ngược lại chua sót chiếm một nửa, xa xa nhìn về phía xa ở giữa rừng cây lộ ra một góc phòng, nhẹ giọng lừa gạt nói: “Uông đại nhân không xứng là cha của ngươi, vậy ta làm cha của ngươi được không?”
“Ta không có phụ thân, ta là Kình Ngư sinh ra.”
Tranh Sinh không sao cả nói: “Đó là phụ thân trong nước, ở trên giang hồ này, ta làm cha của ngươi được không?”
Hạ Phân kinh ngạc, phụ thân còn có thể có vài người? Cô nương kia thân cũng có thể có vài người? Chỉ là nghi vấn nho nhỏ, Hạ Phân lập tức lắc đầu bác bỏ. Hai tay cùng hai chân đều sử dụng, mông nhỏ trầm xuống nhảy lên, cả người thì lật đến cánh tay của Trang Sinh, chân nhỏ bỗng nhiên đạp một cái về phía sau, Trang Sinh phản ứng không kịp, thoáng chốc bị bàn chân đối phương giẫm lên mặt. Hạ Phân chạy lâu như vậy, bàn chân không quen đi giày giẫm lên máu Uông Vân Phong, giẫm qua hang kiến, giẫm qua bụi cỏ xanh đậm, cũng không ít đá cát bụi. Một cước hạ ở trên mặt Trang Sinh, có thể nói là năm màu hiện ra, da mặt vừa có mồ hôi chân vừa có hạt cát, suýt chút nữa làm cho người thối mặt ra.
Hạ Phân biết mình đánh không lại, tiểu đao vẽ một cái ở cổ tay của đối phương, Trang Sinh buông ra, hắn giống như thú nhỏ chạy trốn, tứ chi chạy bịch bịch.