Hai người vẫn xông vào màn mưa lên đường, nếu còn không đi thì quần áo và lương khô trong túi không đủ cho bọn họ tiếp tục xuống núi.
Mưa trên diện rộng, so với gió bão điên cuồng hôm qua mà nói, hôm nay mưa giống như mưa xuân ở Giang Nam, ôn nhu mà đa tình.
Nhưng đường núi ghập ghềnh, cộng thêm đêm qua gió mưa ào ạt, đầu óc Diệp Mộ Liễu lúc này vẫn còn choáng váng, ngồi trên ngựa suýt chút nữa đã ngã xuống.
Ba lần bốn lượt như thế, người phía sau rốt cuộc cũng nhìn không vừa mắt, nhếch môi châm chọc, cười nhạo nói:
“Diệp Mộ Liễu, không cưỡi được ngựa cứ nói thẳng, cố tỏ vẻ làm gì.”
“...” Diệp Mộ Liễu tức cười, trong lòng vẫn có một chút cô đơn.
Nàng không chúy ý người nào đó bỗng dưng thay đổi xưng hô với bản thân mình, chỉ thấy đáy mắt hắn quét xuống sắc mặt gần gũi.
“Xuống đi.”
Lý Ly vươn người xuống ngựa, giọng nói mang theo một chút mệnh lệnh.