Hung hăng trừng mắt Du Bạch một cái, Lý Bạch trầm giọng nói:
“Trẫm chết nhất định sẽ kéo người làm đệm lưng.”
“Vậy không được rồi, đấy chẳng phải sẽ tử tự thật sao, biến thành chết vì tình rồi sao?”
Nhìn vai, Du Bạch không sợ chết nói:
“Nếu truyền ra, Hoàng thượng và thần tử Đông Thương quốc chúng ta tranh giành một cô gái, tranh giành tình nhân tương tàn mà chết. Hoàng thượng người đoán xem, đám thần dân quốc gia khác có thể cười đến rụng răng hay không?”
“Du Bạch, xem ra ngươi thật sự rảnh rỗi. Trẫm nhớ rõ biến quan vẫn còn thiếu một tường quân bảo vệ thành, không bằng phái ngươi đến đó như thế nào?”
Lạnh lùng liếc hắn một cái, đáy mắt Lý Ngọc lóe sáng.
“Đừng, Hoàng thượng. Vi thần trung thành, tận tụy vì Hoàng thượng, tình nguyện ở lại bên cạnh Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng.”
Sắc mặt không hề thay đổi, Du Bạch cười đến cực kì vô tội.
“Hơn nữa ở biên quan hoang vu, không phải Hoàng thượng không để ý đến giao tình nhiều năm của chúng ta mà nhẫn tâm đối đãi như vậy với vi thần sao?”
“Trẫm thấy, có mà ngươi không nỡ rời xa kinh thành phồn hoa giàu có đúng không?”
Liếc mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt Lý Ngọc ẩn ẩn sự lo lắng.
“Nhưng mà Du Bạch, ngươi nói rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
“Chuyện này không đơn giản.”
Liếc mắt thâm ý nhìn Lý Ngọc một cái, Du Bạch thu lại nụ cười, rũ mắt nói.
“Không lẽ Hoàng thượng đã quên, cho dù nàng vào kinh cũng sẽ phạm tội khi quân sao?”