“Diệp Mộ Liễu, không cần xem hắn là là Hoàng thượng mà yêu hắn. Từ nhỏ Thiên nhi đã cô đơn một mình, ngươi phải coi hắn là phu quân của mình mà yêu hắn, như vậy mới được lâu dài.”
“Ta biết rồi”
Lời hắn nói, bọn họ đều biết, hơn nữa vẫn luôn như vậy.
Chỉ là Lý Ly, lúc nói những lời này, trong lòng người cảm giác như thế nào?
Là nàng biết quá muộn là hay phản ứng quá trì độn?
Hay là trong lòng, trong mắt chỉ có thể chứa duy nhất một mình Lý Ngọc?
Hoặc là, hắn che giấu quá sâu?
Vậy mà nàng chưa bao giờ phát hiện ra tình cảm của hắn đối với nàng.
Lý Ly…
Mở to miệng, Diệp Mộ Liễu không biết phải nói gì mới tốt. Phát hiện mới này làm cho nàng hết sức nặng trĩu.
Được rồi Diệp Mộ Liễu, đi đến đây thôi. Tiễn đưa chung quy cũng phải từ biệt, thời gian không còn sớm, ngươi nhanh trở về, đừng để Hoàng thượng lo lắng…
Lúc nói chuyện, Lý Ly từ từ đẩy nàng ra.
Phía sau có tiếng bước chân ngày càng gần, không cần quay đầu lại, Diệp Mộ Liễu cũng biết người đến là ai.
Tình yêu đời này nàng đã trao cho Lý Ngọc, cho nên dù Lý Ly có ưu tú, hoàn mỹ như thế nào thì nàng chỉ có thể phụ hắn!
Bọn họ chỉ có thể là bằng hữu...
“Nương nương, chúng ta trở về thôi. Một lúc nữa trời sẽ tối.”
Nhìn Lý Ly tung người lên ngựa biến mất trong ánh trời chiều, Thanh nhi rũ mắt, thản nhiên nói:
“Ngươi đã biết từ lâu, có phải không?”
Nếu không phải như vậy, lúc trước Thanh nhi cũng không nói những lời này.
“Nương nương cũng biết, từ lúc mười hai tuổi Thanh nhi đã đi theo bên người Vương gia...”
Nàng chưa từng thấy Vương gia lạnh lùng vô tình của nàng, trước một nữ tử lại có vẻ mặt dịu dàng như vậy. Vì vậy, trước lúc tiễn biệt, Vương gia của nàng đã động tâm rồi...
Nhưng loại động tâm này nhất định là việc vô cùng tiếc nuối.
Mấy ngày nay làm bạn bên người Diệp Mộ Liễu, nàng nhìn thấy được tình yêu của Đế Hậu, nàng biết tâm ý của Vương gia nhất định chỉ có thể bị chôn vùi.
“Thanh nhi, chúng ta về cung thôi.”
Một câu nói cắt ngang hồi ức của Thanh nhi, giây phút này, bỗng nhiên Diệp Mộ Liễu mới biết được sự nghiêm trọng trong đoạn tình cảm này.