Nửa tháng phố Bồng lai vào nề nếp; sinh ý hảo thịnh vượng. Hóa đơn đặt hàng là ngày càng nhiều thêm.
Bạch Vân cùng Lãnh Phong bận tối mắt tối mũi điều hành này đó nên mệt mỏi không tả xiết, may là theo cách quản lý của Thiên Song Song chặt chẽ gọn gẽ nên công việc nhẹ đi rất nhiều, nhân viên cấp dưới cũng cơ hồ qua nửa tháng bắt đầu đi vào khuôn khổ.
Thiên Song Song nửa tháng bận tối mắt tối mũi cuối cùng mới được nhẹ nhàng một chút. Nàng tự trách bản thân đúng là tham lam nên phải chịu mà. Cơ hồ nàng phải tìm người quản lý cái sự nghiệp này chứ không thì nàng mệt chết đi.
Nhắc đến mới nhớ, vì đầu tư cho sự nghiệp nên rương vàng mà gia gia cho nàng cũng đã không còn tác dụng; giờ chỉ còn cái vòng tay là không gian bốn chiều thôi. Thiên Song Song cũng không mấy quan tâm lắm việc rương vàng có hay không có tiền. Nàng giờ buôn bán hảo nên dư giả. Mỗi ngày tiền kiếm được vốn không sợ đói; nàng bắt đầu đi bồi dưỡng thế lực cho mình. Dù gì sinh ý lớn cũng phải có bảo kê.
- Song nhi có chuyện gì nói với bọn ta? Lãnh Phong nghiêm túc nhìn Thiên Song Song; tuấn mi sủng nịch.
- Ân là có chuyện gì? Bạch Vân ôn nhu hỏi nàng.
- Kì thật chúng ta Bồng lai thương hiệu là không sai, giờ ta muốn Lãnh Phong tìm và bồi dưỡng một tổ chức bí mật, Bạch Vân bắt tay vào thiết kế càng nhiều cơ quan nhân càng tốt. Theo lời gia gia cùng Khổng lão nhân chúng ta sẽ đối mặt với nhiều thứ không thể biết tới. Hiện tại chúng ta hiểu biết là con số 0; Bồng lai trấn ta sẽ nhờ người quản lý. Ta sẽ đi điều tra một chút tin tức về Phong tộc và tổ chức bí ẩn muốn giết hại chúng ta. Ta không thể đợi được nữa. Thiên Song Song trần thuật, không khí trở nên căng thẳng.
- Song nhi; kì thật ta có chuyện còn chưa nói với ngươi. Lãnh Phong hơi ngập ngừng, trích tiên bộ dáng hơi lo lắng nhẹ giọng nói.
- Chuyện gì? Thiên Song Song lạnh giọng; hắn dám giấu nàng cái gì, hắn là phu quân nàng mà dám lừa gạt nàng; nàng đó giờ ghét nhất bị nhân lừa gạt.
Lãnh Phong thở dài một tiếng; hồi lâu mới nói được đi ra Song nhi; có lần sư phụ cùng gia gia ngươi nói chuyện ta có nghe loáng thoáng rằng bọn người muốn hại chúng ta cùng hai người họ chính là đại thế lực của Phong tộc, bọn hắn muốn nắm quyền bá chủ nên cấu kết với bên ngoài diệt tộc. Hiện tại bọn chúng đang trụ ở đâu ta không biết, nhưng ta nghĩ hẳn là làm chức vị cao trong triều đình tứ quốc. Lãnh Phong nói xong nhìn Thiên Song Song sắc mặt không tốt nhìn hắn, hắn chột dạ mới chống đỡ Ta sợ ngươi vừa mất người thân nên không điều chỉnh tốt tâm lý .
- Ta có khi nào mất bình tĩnh như ngươi nói . Thiên Song Song tức giận trừng mắt Lãnh Phong quát.
- Song nhi, Phong cũng là lo lắng cho ngươi, ngươi đừng trách hắn . Bạch Vân khuyên nhủ.
- Hừ, mặc xác hai ngươi. Thiên Song Song hừ lạnh phi thân một cái mất dạng. Lãnh Phong cùng Bạch Vân chỉ có thể đứng đó không nói gì. Tiếp tục làm chuyện của mình, ai kêu bọn hắn là yêu nàng, tình nguyện vì nàng đâu, nếu không dù sư phó bọn hắn kêu bọn hắn cũng không nghe lời.
Thời tiết lập đông, gió lạnh trong đêm càng thêm lãnh.
Thượng Quan phủ nội.
- Thiếu gia, ngươi như thế nào còn chưa ngủ? Thượng Cửu sau khi lấy Thượng Quan Hoa Lệ dù là muội phu nhưng vẫn không quen thay đổi cách xưng hô, gặp Thượng Quan Thần Tinh một thân hắc y đang nằm trên mái nhà đón gió lạnh, phi thân lên mái nhà lo lắng hỏi.
- Vô sự, ngươi cùng Lệ nhi ngủ đi, chút nữa ta ngủ Thượng Quan Thần Tinh ánh mắt không rời khỏi bầu trời, thản nhiên trả lời. Thượng Cửu thấy không nói được hắn cũng lắc đầu rời đi. Thầm nghĩ thiếu gia đúng là ngày càng khác, từ nửa tháng nay đêm nào cũng lên nóc nhà ngắm trăng, trầm tư hơn lúc trước, có lúc lại thấy hắn như người mất hồn. Thật là làm người khác không an tâm.
- Ngươi còn chưa đi? Thượng Quan Thần Tinh nghe tiếng bước chân đến gần; khó chịu nói.
- Đi đâu, ta là mới đến. Nếu ngươi không muốn gặp ta thì ta đành về. Giọng nói như tiếng chuông ngân vang lên, dễ nghe âm thanh làm nam tử có chút giật mình quay đầu. Nhìn thấy người ngọc bóng dáng, lòng hắn bỗng dâng lên một trận sung sướng. Nàng là còn nhớ hắn a.
- Thiên tiểu thư Thượng Quan Thần Tinh bất tri bất giác gọi tên người ngọc.
- Uh, hôm nay ta đến có chuyện muốn nhờ ngươi . Thiên Song Song đôi mắt sâu thẳm như hồ thu mang một chút thành khẩn làm người ta say đắm khó lòng cự tuyệt.
- Ta là người của ngươi, có gì cứ nói . Thượng Quan Thần Tinh là vui vẻ chấp nhận.
- Ta mời ngươi làm quản gia cho ta . Thiên Song Song tỏ rõ thành ý, nghiêm túc hướng Thượng Quan Thần Tinh.
- Hảo, ta làm . Thượng Quan Thần Tinh chính là chờ nàng từng giờ từng khắc, giờ có cơ hội đương nhiên là liền theo nàng rồi.
- Thượng Quan gia ngươi tính sao? Thiên Song Song nhớ rõ hắn còn cái muội muội không biết sao hắn liền theo mình đâu, còn tưởng hắn rất khó thuyết phục.
- Ta giao cấp muội muội cùng muội phu rồi, ngươi cứu mạng ta, ta giờ là người của ngươi, liền theo ngươi . Thượng Quan Thần Tinh chính là bám chết không tha, hắn đã an bày ổn thỏa chuyện đâu ra đó, ép cho Thượng Cửu dù muốn dù không cũng phải tiếp nhận gia sản. Hắn sau khi nhận ra bản thân thích thượng Thiên Song Song thì đêm nào cũng nhớ nàng, còn đâu tâm trí mà làm ăn. May mà nàng trở lại tìm hắn, nếu không hắn sớm trở thành cái xác không hồn.
- Nga, muội phu của ngươi là Thượng Cửu? Thiên Song Song tò mò hỏi, lần trước là nàng cảm thấy sao nói đại thôi, không ngờ là hai người kia thành một đôi thật.
- Uh, cũng nhờ ngươi. Song Song, ngươi thật tốt . Thượng Quan Thần Tinh ánh mắt nhu tình nhìn nàng, làm cho nàng một trận giật mình.