Edit: Kim Phượng
Minh giới âm u không thấy ánh mặt trời, nhưng vẫn có ngày và đêm, không phải khắp nơi đều âm hàn lạnh lẽo. Bên cạnh tẩm điện của Minh vương có một suối nước nóng, vì vậy Minh vương sai người xây một tòa cung điện tương thông với tẩm điện của hắn, dẫn suối nước nóng vào cái hồ đá, và còn tạo ra hoa viên trồng những loại hoa cỏ hiếm thấy khiến cho cung điện này có hoa nở khắp nơi, nước chảy róc rách, không giống với những kiến trúc lạnh lẽo âm trầm khác ở Minh giới.
Ngoài trăm hoa hiếm thấy ở Minh giới ra, tòa cung điện này do đá tuyết xây thành, cả tòa kiến trúc trắng noãn không tì vết, đối lập hẳn với tẩm điện âm u của Minh vương. Cung điện này đã bỏ trống nhiều năm, thỉnh thoảng Minh vương sẽ viếng thăm, nhưng gần đây dưới sự an bài của Minh vương, cung điện được trang trí lại lần nữa để nghênh đón vị khách quan trọng.
Suối nước nóng rào rào chảy ra từ miệng bình được tạc từ huỳnh thạch, hồ nước được bao phủ bởi làn hơi nước mông lung mờ mịt. Thiếu nữ tóc vàng khoác một cái áo lụa màu đen đứng ở bên cạnh ao, vẻ mặt ngẩn ngơ, một lúc lâu sau, nàng mới cởi ra áo khoác, từng bước từng bước đi vào trong hồ đổ đầy suối nước nóng.
Thân thể thiếu nữ mảnh khảnh và xinh đẹp, da thịt trắng nõn tinh tế, tản ra ánh sáng tựa trân châu, nhưng trên lưng của nàng lại có nhiều vết sẹo hung dữ, dù đang ở trong sương mù lượn lờ nhưng nó vẫn đập vào mắt. Khi nước ngập tới vòng eo không đầy một nắm tay của nàng thì một bóng đen im hơi lặng tiếng đi đến sau lưng nàng.
Trong chớp mắt bóng đen hóa thành một nam tử cao lớn, hắn khoả thân, vai rộng mông hẹp, thân hình hết sức cường tráng, làm ra tư thái vô cùng thân mật với thiếu nữ. Thiếu nữ vẫn đứng ở bên trong hồ, mặc cho hắn duỗi vòng tay ôm ấp, nhưng thân thể nàng lại khẽ cứng ngắc.
Ngoã Đa Tư không để ý tới sự kháng cự mơ hồ của Kha Nhu, chỉ cúi người xuống ngậm vành tai, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: Những vết sẹo này là bởi vì hắn sao?
Kha Nhu không trả lời, nhưng Minh vương sớm có thể đoán ra đáp án, con gái của thần được lớn lên trong sự nuông chiều, thân thể nhất định là hoàn mỹ không tỳ vết. Những vết sẹo dữ tợn này, chắc chắn là trên đường nàng tìm người yêu đã bị thương, bị thương quá nặng, mặc dù thần thể của nàng đủ để làm vết thương lành lặn, nhưng thần cách đã vỡ tan tành, lại vội vàng tiếp tục đi tới, không thể nào có tâm tư làm liền những vết thương này.
Có lúc, Ngoã Đa Tư có chút hận nàng. Hận nàng yêu tên thiếu niên bình thường kia như thế, nhưng trên thực tế hắn càng hận chính mình, hận mình không có biện pháp buông bỏ nàng. Hắn không chịu nổi trên người Kha Nhu có thương tích, cho nên hầu hết vết thương trên người nàng đều bị hắn dùng thần lực xoá đi hết, chỉ còn lại vài vết sẹo dữ tợn nhất trên lưng và nốt chai dày trên tay nàng.
Sau khi chiếm đoạt nàng, hắn không đuổi nàng ra khỏi Minh giới nữa, còn Kha Nhu vẫn ngày ngày đan dệt bỉ ngạn vĩnh viễn sẽ không nở hoa ở bờ Vong Hà. Nhưng hiện tại, nàng không ngủ ở ngoài trời trên tảng đá bên cạnh bờ sông nữa, bởi vì hắn ra lệnh cho nàng mỗi đêm đều phải ở trong cung điện này chờ hắn, chờ hắn đến đây và sủng hạnh nàng.
Môi hắn lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve ở sau lưng nàng, đưa tới rung động khó kiềm nén. Khi hắn lè lưỡi khẽ liếʍ vết sẹo thì những vết sẹo kia từng chút từng chút, một tấc một tấc biến mất ở trên da thịt nàng, làm cho tấm lưng trần của nàng khôi phục lại vẻ đẹp không tỳ vết.
Nếu chỉ có vậy là có thể đánh tan kí ức về thiếu niên trong lòng nàng thì quá tốt rồi. Ngoã Đa Tư chạm khẽ lưng của nàng, suy nghĩ ngẩn ngơ như thế, nhưng lúc hắn đụng chạm đến đầu ngón tay thô ráp của nàng thì hắn biết rõ đây là chuyện không có khả năng. Hắn có thể xoá đi tất cả vết thương trên người nàng, nhưng lại không thể xoá đi kí ức của nàng đối với người yêu. Thậm chí ngay cả vết chai dày trên tay nàng cũng không thể xóa đi, bởi vì nàng vẫn không ngừng đan dệt cây cỏ, nếu hắn để cho tay nàng khôi phục lại sự mềm mại thì ngón tay nhỏ nhắn kia rất nhanh sẽ đầm đìa máu tươi.
Không muốn suy nghĩ nhiều về mối tình thắm thiết giữa nàng với Hoàng Tuyền, Ngoã Đa Tư ngừng suy nghĩ lung tung, ôm nàng ngồi vào trong hồ, nhẹ nhàng vẩy dòng nước ấm lên da thịt lạnh lẽo của nàng, để cho thân thể nàng ấm dần lên. Thần thể của thiếu nữ đến từ nhân gian vốn phải hết sức ấm áp, nhưng bị khí âm hàn ở Minh giới ảnh hưởng, cộng thêm hao hết thần lực, nàng chỉ có thể ngày càng suy yếu.
Lúc đoạt lấy nàng thì Ngoã Đa Tư đã hạ quyết tâm muốn Kha Nhu vĩnh viễn ở lại Minh giới. Vì thay đổi thể chất của nàng, không để cho nàng sợ hãi sự âm hàn của Minh giới, Ngoã Đa Tư nhọc lòng chuẩn bị rất nhiều thức ăn, thuốc men trân quý, ngoài ra còn đích thân chăm sóc nàng, tặng cho nàng một bộ phận thần năng thuộc về Minh vương, cũng để cho nàng hàng đêm điều dưỡng ở trong suối nước nóng.
Coi như mới bắt đầu nàng có kháng cự nhưng đối mặt với thủ đoạn vừa đấm vừa xoa của hắn thì nàng cũng chỉ có thể khoanh tay chịu trói. Kha Nhu nhắm mắt lại, mặc cho tay của hắn từ bả vai nàng mập mờ di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng vòng quanh trên ngực nàng, tỉ mỉ miêu tả ra hình dáng xinh đẹp của đôi gò bồng đảo.
Sau khi thân thể của nàng từ từ nóng lên, nhũ nhụy cũng động tình hơi hơi đứng thẳng, Ngoã Đa Tư một tay chơi đùa nhụy điểm đỏ tươi này, một tay kia thăm dò vào giữa hai chân nàng, mập mờ di chuyển vào chỗ sâu trong bắp đùi.
Bọt nước ở trong hồ phát ra tiếng vang như có như không, da thịt thiếu nữ trắng như tuyết nhiễm vào một tầng phấn hồng, nàng nhắm mắt, vẻ mặt ẩn nhẫn trông cực kỳ mê người. Ngoã Đa Tư liên tục ấn xuống những vết hôn trên bả vai mảnh khảnh, đồng thời ngón tay thon dài cũng đẩy ra đóa hoa phấn hồng giữa đùi nàng, đúng dịp chui vào hoa tâm.
Thân thể thiếu nữ vẫn mịn màng và chặt chẽ như vậy, ngón tay Ngoã Đa Tư vừa tiến vào liền bị bao bọc thật chặt, tựa như không còn chỗ để nhúc nhích, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được khi làʍ t̠ìиɦ thì nàng làm sao có thể phun ra nuốt vào vật to lớn của nam nhân. Nhưng sự ướt át cho thấy nàng đã động tình, Ngoã Đa Tư tà ác cong đốt ngón tay lên, chậm rãi ma sát nơi mẫn cảm nhất của hoa kính, khiến cho hơi thở của Kha Nhu dần dần dồn dập.
Thích ta chạm vào nơi này không?
Ngoã Đa Tư liên tục liếʍ tai nàng, cũng lấy ngón cái ép nhẹ hoa hạch đang dần thức tỉnh trên đóa hoa. Thiếu nữ khẽ cắn môi dưới không muốn trả lời, Ngoã Đa Tư cười khẽ một tiếng, tăng nhanh tốc độ trên tay, trong ngoài cùng tiến, châm lên từng đóm lửa trên người thiếu nữ.
Hoa huyệt đã từng được nam nhân dạy dỗ khai phá qua, rất nhanh liền hưng phấn vui mừng, siết chặt ngón tay dài đang đùa bỡn nàng. Kha Nhu càng thêm dùng sức cắn chặt môi dưới, tránh cho mình bật ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng Ngoã Đa Tư lại liếʍ và mở ra cánh môi nàng, ở trước môi nàng xấu xa nói: Càng ngày càng nhạy cảm, hả?
Kha Nhu quay mặt qua chỗ khác, muốn tránh hơi thở mập mờ như vậy, nhưng Ngoã Đa Tư cũng không nguyện buông tha nàng, đè xuống gương mặt của nàng, không chút do dự chiếm đoạt môi nàng. Trong dòng nước ấm dập dờn, nam nhân ‘chậc chậc’ đòi lấy hương thơm của thiếu nữ, đồng thời cũng lấy tay kịch liệt khuấy động ở trong cơ thể nàng, làm lượng lớn mật dịch tuôn trào.
Lúc đầu thân thể thiếu nữ cứng đờ cố gắng chống cự, nhưng đối mặt với sự thuần thục trêu chọc của nam nhân, nàng rất nhanh liền mềm nhũn, không bao lâu sau thì trút ra mật dịch ẩm ướt ở trong tay hắn. Khi Ngoã Đa Tư buông nàng ra thì Kha Nhu cũng mở mắt ra, con ngươi màu lam mang theo hơi nước, giống như sẽ rơi lệ bất cứ lúc nào.
Ngoã Đa Tư nhìn ra cảm xúc phức tạp trong đáy mắt nàng, nhưng hắn không muốn nhìn thẳng. Sau khi khẽ liếʍ hết mật dịch của thiếu nữ chảy ra dính trên ngón tay mình, hắn vòng chắc eo của nàng, nâng thân thể nàng lên cao, để cho nàng dựa lưng vào hắn, giương hai chân ngồi ở trên người hắn. Hoa huyệt còn chưa khép kín ở trong tư thế này, vừa phơi bày ra toàn bộ, vừa chống lại hạ thân đứng thẳng, cương cứng của Ngoã Đa Tư.
Bệ hạ. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng ở chỗ này. . . . . .
Thấy vật màu tím đen dữ tợn hưng phấn nhảy lên ở giữa hai chân, Kha Nhu bất lực lên tiếng.
Trước kia, dù Ngoã Đa Tư có đùa bỡn nàng ở trong bồn tắm, nhưng nếu thật muốn nàng, vẫn sẽ ôm nàng lên giường, nàng chưa bao giờ nghĩ tới hồ tắm cũng có thể là nơi giao hoan, huống chi hiện tại nàng còn lấy tư thế xấu hổ như vậy ngồi ở trên người hắn.
Ngoã Đa Tư vẫn ung dung đưa đỉnh đầu ©ôи th!t chậm rãi ma sát đóa hoa đã nở rộ giữa đùi nàng. Kha Nhu không tự chủ được bắt đầu run run, không bao lâu sau, đỉnh đầu của ©ôи th!t đã bị dính đầy chất mật sáng bóng của hoa huyệt.
Nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, đưa tay về phía sau đẩy thân thể hắn ra, cố gắng ngăn cản sự trêu chọc của hắn, nhưng Ngoã Đa Tư sao có thể dễ dàng thả nàng. Hắn bắt lại tay nàng, giữ nàng thật chặt ở trong ngực, đồng thời làm cho lực lượng vô hình nâng lên mông của nàng, trong sự hoảng sợ của Kha Nhu, ©ôи th!t tà ác ‘phốc’ một tiếng liền tiến vào hoa huyệt.
Chỉ có không tới phân nửa dươиɠ ѵậŧ tiến vào trong cơ thể nàng, nhưng tà vật to lớn nóng bỏng bất ngờ xâm chiếm cũng đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu óc thiếu nữ trở nên trống rỗng, thẳng tắp bị đưa lên một đợt cao trào nhàn nhạt.
Thích bị ta lấp đầy như vậy?
Thân thể nhạy cảm của Kha Nhu nhiệt tình đáp lại, không nghi ngờ chút nào đã khiến Ngoã Đa Tư hài lòng. Hắn đang