Nương Nương Vừa Điên Vừa Kiều, Bạo Quân Vì Nàng Khom Lưng

Chương 22

Trước Sau

break
“Lão gia!”

“Phụ thân!”

Tần thị và Giang Vãn Phù đồng thời lên tiếng ngăn cản.

Không phải vì hai người thật sự quan tâm đến Giang Vãn Đường, mà là trong lòng mỗi người đều mang theo tính toán riêng.

Bởi lẽ hiện giờ, trong phủ này, người thích hợp nhất để vào cung tuyển tú chỉ còn mỗi Giang Vãn Đường.

Tần thị hiểu rất rõ địa vị của Giang Vãn Phù trong lòng Giang Tri Hứa, ông ta tuyệt đối sẽ không nỡ để ả vào cung chịu đủ giày vò. Nếu Giang Vãn Đường lần này xảy ra chuyện gì, thì người còn lại đủ điều kiện chỉ có thể là con gái ruột của bà ta.

Còn Giang Vãn Phù, thứ nàng ta muốn không phải là Giang Vãn Đường chết ngay lập tức, mà là sống không bằng chết. Ả muốn nàng phải nếm trải một lần những thống khổ mà kiếp trước ả từng chịu.

Giang Vãn Phù vội vàng bước lên, đỡ lấy cánh tay Giang Tri Hứa, dịu giọng trấn an:

“Phụ thân, nhị muội từ nhỏ lớn lên nơi thôn dã, tính tình khó tránh có chút thô kệch, nhưng dù sao cũng là người trong nhà, phụ thân chớ quên đại sự.”

“Đúng vậy, lão gia,” Tần thị cũng vội phụ họa, “Đường Nhi dù sao cũng là cốt nhục của ngài. Thiếp thân thân là mẫu thân của nó, sau này nhất định sẽ dạy dỗ nó cho đàng hoàng, giữ đủ quy củ.”

Giang Tri Hứa lúc này mới dần hoàn hồn. Ông ta nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng lấy lại được vài phần lý trí.

Không thể nhìn nữa. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia của Giang Vãn Đường, ông ta liền dễ dàng mất kiểm soát, hận không thể bóp chết nàng cho hả dạ.

Giang Tri Hứa bỗng nhiên vô cùng hối hận vì đã đón nàng về phủ.

Nàng giống như một con quỷ tới đòi mạng.

“Thôi vậy, đúng là gia môn bất hạnh!”

Giang Tri Hứa mở mắt ra, nhìn Giang Vãn Đường bằng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, lời nói thốt ra càng bạc bẽo:

“Hoàng thượng đã hạ chỉ, đích nữ Giang gia phải vào cung tuyển tú. Nếu không phải Phù nhi đã sớm có hôn ước với Tiêu tiểu hầu gia, chuyện tốt thế này cũng chẳng đến lượt một nha đầu thôn dã như ngươi.”

Thật nực cười. Rõ ràng ai nấy đều sợ phải nhảy vào hố lửa, vậy mà đến lượt nàng thì lại biến thành ân huệ to lớn.

Giang Vãn Đường bật cười khinh miệt:

“Phải không? Chuyện tốt như vậy, ta lại chẳng thèm!”

“Hôn ước có thể lui, nhưng hoàng mệnh thì không thể trái. Vậy chuyện tốt này, cứ để dành cho bảo bối Phù nhi của ngươi đi.”

Trong lời nói tràn ngập châm chọc, không hề che giấu chút khinh thường nào.

Tần thị thấy vậy liền cuống lên:

“Đường Nhi, sao ngươi có thể nói chuyện với phụ thân như thế? Ngươi đúng là ngỗ nghịch, bất hiếu!”


“Ngươi nay đã đến tuổi hôn phối, chúng ta làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi.”

“Đương kim Thánh Thượng tuổi trẻ, tiền đồ rạng rỡ, vào cung tuyển tú chính là con đường tốt nhất dành cho ngươi.”

Giang Vãn Đường không chớp mắt nhìn bà ta, rồi đột nhiên bật cười.

Ánh mắt ấy khiến Tần thị lạnh sống lưng. Mười năm không gặp, nàng đã chẳng còn là tiểu nha đầu ngoan ngoãn, dễ bảo của năm xưa nữa.

“Việc này đã định, không tới lượt ngươi làm chủ.”

“Hoặc là ngoan ngoãn vào cung tuyển tú, hoặc là tự đi tìm chết. Ngươi tự chọn!” Giang Tri Hứa hung hăng trừng mắt, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội.

Nụ cười trên mặt Giang Vãn Đường vẫn không tắt, nhưng trong đáy mắt chỉ còn lại một mảnh băng hàn:

“A… hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con. Giang thừa tướng, ngươi đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng.”

“Ách—”

Lời vừa dứt, một luồng kình phong ập tới. Giang Tri Hứa hất Tu Trúc sang một bên, bàn tay siết chặt lấy cổ Giang Vãn Đường, ánh mắt đầy âm độc, lửa giận bùng lên ngút trời:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc