Nương Nương Vừa Điên Vừa Kiều, Bạo Quân Vì Nàng Khom Lưng

Chương 18

Trước Sau

break
Tần thị nhiệt tình bước tới, định nắm lấy tay Giang Vãn Đường, nhưng nàng khẽ lùi về sau một bước, không để lộ chút biểu cảm nào, nhẹ nhàng tránh khỏi cái chạm ấy.


Giang Vãn Đường hành lễ, giọng điềm đạm:

“Đường Nhi xin bái kiến phụ thân, mẫu thân.”

Tần thị dường như không nhận ra sự xa cách ấy, vẫn nhiệt tình đưa tay đỡ nàng dậy, ánh mắt chan chứa từ ái:

“Đường Nhi, mau đứng lên đi, trở về là tốt rồi. Đều là người một nhà, không cần câu nệ lễ nghĩa.”

“Nào, để mẫu thân xem con,” vừa nói, nàng vừa cẩn thận nhìn Giang Vãn Đường từ trên xuống dưới mấy lượt. Trong mắt ánh lên lệ quang, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Hài tử ngoan, mẫu thân rốt cuộc cũng đợi được ngày con trở về.”

“Đúng vậy đó, nhị tiểu thư,” Lý ma ma đứng phía sau lớn tiếng tiếp lời, “những năm qua phu nhân ngày nào cũng nhớ tới ngài, đêm ngủ chẳng yên, cứ nhắc tới ngài là lại rơi nước mắt, tướng gia cũng vậy.”

Lời vừa dứt, Tần thị liền cầm khăn tay, nhẹ lau khóe mắt vốn chẳng có bao nhiêu nước mắt, làm ra dáng vẻ từ mẫu tình thâm, khiến người nhìn mà động lòng.

Trong lòng Giang Vãn Đường cười lạnh, đôi mắt trong veo như nước, mang theo vẻ ngây thơ vô tội mà mở miệng:

“Thật vậy sao? Nếu đã không nỡ, vậy năm đó vì sao phụ thân và mẫu thân lại đem Đường Nhi đưa tới thôn trang nơi sơn dã?”

“Mười năm qua, vì sao chưa từng một lần đến thăm Đường Nhi?”

“Ta còn tưởng rằng phụ thân và mẫu thân đã sớm quên mất Đường Nhi rồi.”

Mỹ nhân mắt hoe đỏ, dáng vẻ yếu mềm mà kiên cường ấy khiến người nhìn không khỏi xót xa, lòng dấy lên thương cảm.

Trời đất ơi, trên đời này lại có cha mẹ nhẫn tâm đến mức đem chính nữ nhi ruột thịt bỏ lại nơi thôn dã, mười năm trời không đoái hoài?

Đám người vây xem lập tức xôn xao.

“Thật là tàn nhẫn quá, dẫu sao cũng là máu mủ ruột rà, đưa đi thôn trang thì thôi, đằng này suốt mười năm chẳng hỏi han!”

“Đúng là không nhìn ra được, vợ chồng Giang thừa tướng ngày thường đối nhân xử thế ôn hòa, còn hay làm việc thiện, ai ngờ lòng dạ lại lạnh lùng cứng rắn như vậy!”

“Các ngươi nhìn xem đi, người trong tướng phủ ai nấy đều gấm vóc lụa là, ngay cả nha hoàn cũng ăn mặc còn quý giá hơn vị nhị tiểu thư này…”

“Nghe nói Giang thừa tướng hết mực cưng chiều đại tiểu thư do nguyên phối sinh ra, nay xem ra đâu chỉ là cưng chiều, quả thực là thiên vị đến quá đáng! Cùng là cốt nhục của mình, bên này thì mở tiệc linh đình mời khách khắp nơi mừng sinh thần, còn một nữ nhi khác thì bỏ mặc nơi sơn dã, thật đúng là chuyện hiếm thấy!”


“Giang thừa tướng làm ra chuyện máu lạnh vô tình như vậy, lão phu nhất định sẽ lên triều tham tấu hắn một quyển! Đúng là hạng người mặt người dạ thú. Yến tiệc hôm nay, không ăn cũng được, hừ!” Một vị lão thần râu bạc nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

“Đúng vậy, quá nhẫn tâm rồi!”

“Thật không thể chấp nhận nổi…”

“”

Xung quanh, mọi người đều hướng ánh mắt chỉ trỏ về phía vợ chồng thừa tướng, thậm chí cả phủ Thừa tướng cũng trở thành tâm điểm bị nghị luận.

Giang Tri Hứa nắm chặt hai tay đến mức khớp xương kêu răng rắc, nhưng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, không dám phát tác.

Giang Vãn Đường chỉ nhẹ nhàng buông mấy câu, vậy mà chẳng khác nào ngay trước mặt mọi người hung hăng tát thẳng vào mặt hắn, khiến thể diện của phủ Thừa tướng rơi xuống đất.

Tần thị liên tục lên tiếng giải thích với mọi người, nói rằng khi Giang Vãn Đường còn nhỏ thân thể yếu ớt, bệnh tật triền miên, khó nuôi sống, lại được đại sư xem mệnh, bảo phải đưa tới thôn trang nơi sơn dã nuôi dưỡng, đến mười sáu tuổi mới có thể hồi phủ, vân vân.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc