Lúc lão thái giám đi ra đã thấy nữ nhân kia hôn mê, đắc ý cười vài tiếng, thuận tay xé xuống lớp da mỏng trên mặt, hiện ra khuôn mặt phụ nữ trung niên.
Đồng thời, hai bóng người lặng yên không tiếng động vọt vào, chắp tay kêu: "Quế ma ma!"
"Xe ngựa đã chuẩn bị tốt chưa?" Người phụ nữ trung niên hỏi.
"Tất cả đều ổn thỏa!"
"Tốt, lập tức đưa nàng lên xe, suốt đêm đi khỏi cung, hợp với thị vệ của Luật điện hạ, nhớ rõ khi xuất cung vào thành phải báo là cống phẩm cho Dung phi nương nương, nhớ chưa?" Quế ma ma phân phó.
Buổi tối, Hoàng hậu phái người đi Xuy Tuyết các, gọi Hạ Vân Hi cùng dùng bữa.
Không lâu sau, Thanh Thanh vội vàng chạy về, bẩm báo: "Nương nương, thị vệ nói hoàng thượng muốn gặp Hạ cô nương, nên phái Trần công công đến mời người."
"Cái gì? Hoàng thượng muốn gặp Vân Hi?" Hoàng hậu kinh ngạc, mi tâm nhíu lại.
"Đúng vậy, vừa nãy đã đi lúc hoàng hôn." Thanh Thanh nói chi tiết.
Mi tâm hoàng hậu càng nhíu chặt hơn. Lúc này mới nhớ hoàng thượng từ khi gặp Vân Hi tới nay thì trở nên rất kỳ quái. Chẳng những không gần gũi các phi tần khác, ngay cả Khuynh Vân Cung của Dung phi cũng rất ít đi, ngược lại, thường xuyên đến thăm của Phượng Hoàng Cung của nàng, cố ý vô tình hỏi thăm tình hình của Vân Hi, nhưng đến lúc Vân Hi tới, hắn liền kiếm cớ vội vàng rời đi.
Vốn nàng cũng không để ý, nhưng giờ nghĩ tới, cảm thấy tất cả đều kỳ lạ, hay là hoàng thượng . . . . . lại nhớ đến Dịch Ly có gương mặt giống Vân Hi như đúc, hoàng hậu dường như dần hiểu rõ điều gì đó, sắc mặt cũng tối dần.
Nàng biết rõ, năm đó giữa hoàng thượng có tình cảm đặc biệt với Dịch Ly. Mà sau khi Dịch Ly mất, tinh thần hoàng thượng lại sa sút một thời gian. Như vậy, hắn bây giờ, có phải xem Vân Hy thành Dịch Ly hay không. . . . . . Như vậy ——
Hoàng hậu lắc đầu, không cho bản thân không suy nghĩ nhiều, có lẽ nàng quá nhạy cảm.
"Đi, đến Thần Hữu Cung!" Nàng muốn xem xem hoàng thượng tìm Vân Hi làm gì, bằng không nàng lại lo lắng.
"Vâng!" Thanh Thanh lên tiếng, theo sát phía sau.
Ai ngờ khi các nàng đến Thần Hữu Cung lại phát hiện, Chu Minh Đế vốn không phái người đi mời Vân Hi, lão thái giám Trần công công hầu hạ bên người hắn hôm qua đã về quê. Việc này làm đám người hoàng hậu khiếp sợ.
Chu Minh Đế sau khi biết chuyện, lại lo lắng: "Hoàng hậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vân Hi đâu?"
Hoàng hậu cũng mang vẻ mặt hoảng loạn: “Thần thiếp cũng không biết, thị vệ rõ ràng nói, Vân Hi bị Trần công công đưa đi, nên thần thiếp mới đến tìm Hoàng thượng."
Không hiểu sao, cảm giác bất an xuất hiện trong lòng. Chu Minh Đế buồn bực, tức giận nói: "Trương công công, mau mang theo toàn bộ thị vệ trong cung, phân công ra tìm! Cho dù phải lật toàn bộ hoàng cung lên cũng phải tìm cho ra!"
"Tuân chỉ!" Trương công công vội vàng lui ra, truyền lệnh.
Tất cả thị vệ đại nội cùng Cẩm y vệ chạy tới chạy lui, vội vàng xuất phát, tìm kiếm chung quanh.
Hoàng hậu cùng Thanh Thanh bất an, đi qua đi lại đợi kết quả.
————–
Bên ngoài cung, xe ngựa lao nhanh như bay, hướng về Kì Ảnh Sơn Trang.
Vì là cống phẩm của Dung phi nương nương nên binh lính giữ thành cũng không kiểm tra quá kỹ, bởi vậy bọn họ dễ dàng rời hoàng cung, đi tới chỗ đã định trước.
Trước cửa chính của Kì ảnh Sơn Trang, vài tên nam tử đứng nghiêm trang. Bọn họ là thị vệ Nam Ảnh Quốc, tuân lệnh Thác Bác Luật chờ ở đây, đón xe ngựa của Dung phi nương nương.
Bọn họ lẳng lặng đứng đó, một chút tiếng động cũng không có, hoàn toàn cảnh giác nhìn xung quanh.
Bốn bề cực kỳ im lặng, chỉ có tiếng gió thổi vi vu.
Cho đến khi nghe được tiếng vó ngựa chạy đến, họ mới nhịp nhàng tiến lên đón.
"Bái kiến các vị đại nhân!" Từ trên xe ngựa hai đại hán to con nhảy xuống, chắp tay chào bọn thị vệ.
"Khách khí!" Một gã thị vệ lớn tuổi trong đó đáp lễ, sau đó chỉ lên xe hỏi: "Xin hỏi, có mang người ra được hay không?"
"Đương nhiên, chúng ta đã làm việc thì các người cứ yên tâm!" Đại hán áo đen nói, vén màn kiệu lên, bế Hạ Vân Hi đang hôn mê ra đưa về phía trước.
Tuy rằng đã biết người hoàng thái tử thích nhất định là mỹ nhân, nhưng không nghĩ tới lại xinh đẹp đến mức này. Ngũ quan xinh xắn, da trắng như tuyết, xinh đẹp, tinh xảo, hoàn mỹ không thể soi mói.
Thật sự là tuyệt sắc giai nhân, khó trách thái tử trăm phương nghìn kế đều phải có được! Toàn bộ thị vệ đều âm thầm khâm phục.
"Các ngươi, mau đưa nàng vào đi!" Trưởng đội thị vệ lập tức phân phó.
Bọn thị vệ cùng đáp lời, chia nhau nâng Hạ Vân Hi lên, đi vào trong sơn trang.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên giữa không trung, mang theo hơi thở lạnh lùng lại sắc bén như roi da.
"Thả người ra!"
Mọi người ở đây đều sững sờ, nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn màu đen, không biết xuất hiện từ khi nào đi trên con đường trống trải đến gần sơn trang.
Ánh trăng từ mây mù soi xuống, chiếu lên nam nhân thâm thúy lạnh lùng, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn hờ hững khác thường.
Trong nháy mắt, không khí bị đông lạnh. . . . . .
Loại hơi lạnh này nhanh chóng lan ra, làm cho tất cả mọi người cảm thấy tia rét lạnh gần như nhập vào xương tủy, cho dù là đám người đại hán mặc áo đen đã nhìn quen cảnh tượng này, cũng không hiểu sao toàn thân vẫn rét run.
"Ngươi là ai?" Trưởng đội thị vệ bỏ qua cảm giác khó hiểu, quát hỏi.
Nam nhân áo đen không nói gì, đôi mắt hờ hững khi nhìn nữ nhân đang hôn mê thì lóe lên vài tia sáng kỳ lạ, liếm liếm môi mỏng rồi đột nhiên mím thành một đường.
Hắn duỗi tay ra, chỉ về phía Hạ Vân Hi, ngữ điệu lạnh băng bức người: "Ta nói lại lần nữa, buông nàng ra!"
Loại lời nói mệnh lệnh này làm cho trưởng đội thị vệ tức giận: "Khẩu khí rất lớn, ngươi cho ngươi là ai? Thông minh thì cút ngay, đừng xen vào việc của người khác, nếu không —— a. . . . . ."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể nháy mắt đứt thành hai nửa, máu chảy đầm đìa, thân hình ngã nhào xuống —— máu tươi văng tung tóe!
Mọi người thấy thế đều hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi tột cùng, giương mắt nhìn màn huyết tinh trước mắt. Bọn họ quả thực không biết nam nhân áo đen ra tay thế nào trưởng đội thị vệ đã kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất, máu bắn đầy ra xung quanh như đóa hoa hồng nở rộ.
Đây. . . . . . Thật sự là do người làm sao?
Nam nhân áo đen thưởng thức đóa hoa hồng thẫm sắc hắn vừa tạo ra, ánh mắt sắc bén lại dừng trên người những kẻ khác, bén nhọn, băng giá làm cho toàn thân bọn họ rét lạnh.