“Nữ nhân là đồ dối trá!” Tiêu Dật Phong hừ lạnh, giọng điệu đầy châm chọc: “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, dù ta không lấy ngươi, ngươi vẫn có rất nhiều cơ hội hưởng thụ vinh hoa phú quý!”
“Có ý gì?” Hạ Vân Hi ngạc nhiên nhìn hắn, trong cặp mắt băng lãnh kia cho tới bây giờ vẫn không có nàng.
“Ngươi không phải có một Tứ hoàng tử sao? Chỉ cần quyến rũ một chút là có thể lên làm hoàng tử phi, thậm chí…” Tiêu Dật Phong cười lạnh lùng, biểu tình giễu cợt: “Ngay cả hoàng quý phi cũng có thể làm!”
Nhớ tới biểu tình của phụ hoàng cùng Tiêu Dật Dương nhìn nàng, trong lòng hắn không hiểu sao lại khó chịu, thêm nàng cứ liên tục tra hỏi, khiến cho hắn bực tức, giận quá mất khôn.
“Chàng nói bậy bạ gì đó? Chàng biết rất rõ người ta yêu cũng chỉ có chàng!” Hắn sao lại có thể quá đáng như vậy?
“Tự mình đa tình!” Tiêu Dật Phong hừ lạnh, vẻ mặt chán ghét quen thuộc. Lập tức chuyển mắt nhìn về phía Thác Bát Nghiên bên cạnh: “Thập công chúa, ngươi không phải muốn đi xem hội chùa sao?”
“A… đúng đúng!” Bị điểm tên, Thác Bát Nghiên ngẩn ra một lúc mới phản ứng được, vội vàng gật đầu, sau đó lại cẩn thận hỏi lại: “Ngươi muốn cùng đi với ta sao?”
“Thật sao? Ngươi thực sự muốn đi cùng ta sao?” Thấy hắn đột nhiên thay đổi quyết định, Thác Bát Nghiên cảm thấy kinh hỉ vô cùng.
Cho dù tâm tư trong mắt hắn thâm sâu khó dò, nhưng hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi là khách quý của nước ta, ta không có lý do gì cự tuyệt. Đi thôi!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Thác Bát Nghiên hạnh phúc mừng rỡ, vội vã theo sát hắn, một tấc cũng không rời.
Cái gì, Dật Phong lại muốn bồi công chúa kia đi xem hội chùa? Hạ Vân Hi khiếp sợ trừng lớn mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Tại sao có thể như vậy? Luôn khinh bỉ nữ nhân, chán ghét nữ nhân như hắn lại mở miệng mời Thác Bát Nghiên, sao có thể?
Thấy hai người xoay người sóng vai rời đi, nàng bước lên phía trước ngăn cản: “Đứng lại, các ngươi không được đi!”
“Này, ngươi đủ chưa?” Thác Bát Nghiên không thể nhịn được nữa bước lên đẩy nàng: “Dật Phong đã nói không thích ngươi, ngươi còn quấn quýt cái gì, không cảm giác mình rất phiền sao?”
Thác Bát Nghiên muốn ra tay, Tiêu Dật Phong ấn tay nàng xuống, đẩy nàng sang bên cạnh: “Muốn khóc lóc om sòm thì đến nơi khác đi, đừng làm loạn trước mặt ta!”
Hạ Vân Hi loạng choạng mấy bước mới đứng vững, không dám tin nhìn hắn, vẻ mặt thương tâm ủy khuất! Hắn, hắn lại vì nữ nhân khác mà đánh nàng…
Tiêu Dật Phong tận lực phớt lờ màn sương trong mắt nàng, ngôn ngữ băng lãnh sắc bén lại lần nữa vang lên: “Nếu không muốn lại khiến người ta chán ghét thì trở về Phượng Hoàng cung đi, đừng ở đây cản trở ta.”
Cản trở hắn? Chẳng lẽ là ngại nàng không để hắn cùng Thác Bát Nghiên hẹn hò sao? Hạ Vân Hi càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khổ sở, cố nén nước mắt, nàng cái gì cũng không nói, xoay người chạy đi.
Đến khi không còn nhìn thấy nam nhân tàn nhẫn kia nữa nàng mới dừng lại, nước mắt chảy dài trên má.
——————————–
Ngày mùa hè nhàn nhạt sương chiều, nhè nhẹ từng sợi vương hoa sen, lá xanh mơn mởn.
Hạ Vân Hi chán nản ngồi trên bãi cỏ, mái tóc đen nhánh dài nhỏ lay động theo gió, mày hạ nhu hòa, lông mi bán nguyệt, đôi mắt vẫn còn lấp lánh lệ.
“Ai…” Nàng ngẩng đầu nhìn mây trắng trên trời, tâm tình nặng nề đến khó thở.
Có một loại cảm giác đau lòng chậm rãi lan tràn, đến yết hầu, đến toàn thân… Thâm nhập vào tâm khảm, hành hạ nàng đau đớn.
Hắn lạnh lùng vô tình như vậy! Chẳng lẽ hắn chán ghét nàng đến thế sao? Mặc kệ nàng dùng bao nhiêu cách, hắn vẫn chẳng mảy may cảm động… Nàng thậm chí còn kém hơn Thác Bát Nghiên mới đến kia!
Trong mắt hắn, nàng chỉ là đơn phương, chỉ là tự mình đa tình thôi…
Sương mù mờ mịt phủ đầy mắt nàng, nhớ tới này chuyện khi nãy, hai hàng nước mắt lại trượt xuống. Thân ảnh nhỏ gầy trong trời đất bao la càng thêm yếu nhược, như muốn theo gió bay đi.
Chẳng biết vì cái gì nàng lại thích khóc như vậy, thật tự chán ghét bản thân mình.
Nàng chìm đắm trong bi thương, không chú ý tới, chỗ tối có một ánh mắt thâm độc, lạnh lùng nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng.
Một lúc lâu, Hạ Vân Hi cố gắng bình phục tâm tình, lau lệ trên mặt, đứng lên muốn đi nhưng chân tê cứng, hụt chân rơi vào hồ nước sâu mười thước.
Nơi này là cách hoàng cung tương đối xa lại hẻo lánh, bình thường không có ai đi qua đây, huống chi bây giờ đã gần tối, càng không có người tới nơi này, bởi vậy nàng chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Hạ Vân Hi rủa thầm xui xẻo, uống mấy ngụm nước, cố gắng vung tay vung chân muốn bơi lên bờ. Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy dưới thân tựa hồ có người kéo nàng xuống, nhưng rõ ràng không thể có người trong nước mà, đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại trầm xuống, nàng cố sức mở mắt, lại mơ hồ thấy một bóng đen ở dưới kéo chân nàng, nàng kinh hãi, chẳng lẽ có người muốn hại chết nàng sao?
Hạ Vân Hi liều mạng giãy giụa nhưng đánh không lại người nọ, đang lúc vạn phần nguy cấp, chỉ nghe ầm một tiếng, hình như có người nhảy vào trong nước, áp lực dưới chân buông lỏng, thân thể cũng được kéo lên. Rốt cuộc thoát được khỏi mặt nước, mơ mơ hồ hồ, nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật quen thuộc ——
“Tứ hoàng tử…” Nàng rên rỉ một tiếng.
“Hạ cô nương! Hạ cô nương!” Tiêu Dật Dương lo lắng gọi, bất chấp nam nữ khác biệt, nhẹ ấn bụng nàng, nhìn nàng phun ra nước, mắt giật giật, nặng nề ngất đi.
Tiêu Dật Dương không dám chậm trễ, vội vã ôm lấy nàng, chạy về Hoa Dương cung.
——————————–
“Vân Hi, Vân Hi…”
Hạ Vân Hi lúc hôn mê nghe được thanh âm ôn nhu khẽ gọi nàng, gọi rất thân thiết. Nàng từ từ hồi tỉnh, lúc nàng mở mắt ra, hoàng hậu kích động nắm tay nàng.
“Vân Hi nha đầu… Con sao lại nghĩ quẩn như vậy, muốn làm chuyện điên rồ, nếu như tiểu tử thối Dật Phong kia khi dễ con, con cứ nói cho bản cung là được, bản cung sẽ vì con làm chủ, nhưng đừng như vậy, làm chúng ta sợ nha…” Hoàng hậu sợ hãi lên án mạnh mẽ.