Bóng đêm mông lung, Ngự Hoa Viên yên tĩnh an tường. Hạ Vân Hi ngồi trong vườn, nhìn nhạc phổ trong tay, tự hỏi ngày mai nên biểu diễn thế nào mới là xuất sắc nhất.
Lúc này, Chu Minh đế lặng lẽ đi tới, chắp tay sau lưng, lẳng lặng ngắm nhìn gò má xinh đẹp của nàng. Một hồi lâu sau, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Hạ Vân Hi cả kinh quay đầu lại, thấy là hoàng thượng vội vàng đứng dậy thi lễ: “Hoàng thượng cát tường!”
Chu Minh đế mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt ôn hoà mà nói: “Chớ đa lễ, ngồi đi!”
“Tạ hoàng thượng!” Hạ Vân Hi nghe lời ngồi xuống.
Chu Minh đế chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, cách nàng một khoảng ngắn rồi cũng ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người nàng. Khuôn mặt quen thuộc, thần vận quen thuộc, thanh âm...... Rung động đã chôn kín từ lâu lại lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Ly nhi......
Đêm khuya yên tĩnh, hai người đơn độc bên cạnh nhau, đối phương còn là đế quốc chi quân, làm Hạ Vân Hi từ trước đến giờ không câu nệ tiểu tiết cũng cảm thấy bất an, thần sắc có chút xấu hổ.
Chu Minh đế thân thiết hỏi: “Ngươi mới vừa rồi đang làm gì đấy?”
Hạ Vân Hi khẽ mỉm cười, tận lực ra vẻ tự nhiên: “Không có gì, chỉ đang nghĩ chút chuyện linh tinh!”
“Cũng đã trễ thế này, nên nghỉ ngơi sớm mới đúng!” Nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt Chu Minh đế nhu hòa hơn.
Chu Minh đế ngẩn ra, cũng cười: “Cũng đúng! Yến hội vừa rồi uống hơi nhiều rượu, không ngủ được!”
“Vậy sao? Sao dân nữ lại cảm thấy hoàng thượng đang có tâm sự?” Nàng nhìn hắn chăm chú.
Vị hoàng đế này cũng khá thân thiết, Hạ Vân Hi cũng không để ý dần dần bình thường trở lại, đề tài cũng nhiều hơn.
Chu Minh đế khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Vân Hi, ngươi...... đúng là quan sát rất kĩ!” Giống như nàng, cái gì cũng không thể gạt được cặp mắt thông minh kia.
Hạ Vân Hi xấu hổ cười cười: “Dân nữ trước kia học diễn nghệ được lão sư dạy cho, nếu muốn có quan hệ tốt thì phải biết nhìn mặt nói chuyện, dần dà cũng thành quen!”
“Diễn nghệ?” Chu Minh đế nghe vậy, tò mò.”Đó là cái gì? Giống diễn tuồng gánh hát sao?”
“Ách...... Cứ xem là thế đi!” Nàng cười ha hả nói. Cũng không thể nói cho hoàng thượng là nghệ sĩ thế kỷ hai mươi mốt, cũng không giống gánh hát cổ đại mấy.
“Trẫm nghe nói, gánh hát là phải đi khắp nơi làm xiếc, đó không phải là rất vất vả sao?” Vừa nghĩ tới như vậy, tâm Chu Minh Đế tràn đầy thương yêu, ánh mắt càng thêm nhu hòa như nước.
“Cũng giống thế, chẳng qua dân nữ rất thích biểu diễn nên không thấy vất vả!” Nàng nói lời này cũng không phải nói dối, từ nhỏ đã thích ca hát, khiêu vũ, mặc dù khổ cực nhưng vẫn rất vui.
Chu Minh đế thở dài nói: “Ngươi thật đúng là lạc quan kiên cường, khó trách hoàng hậu thích ngươi như vậy!” Hắn từ hoàng hậu biết được, Vân Hi ở cung Hoa Dương và Phượng Hoàng cung rất được yêu thích, mọi người cũng rất quan tâm nữ tử này.
Hạ Vân Hi có chút ngượng ngùng rồi.”Thật ra thì cũng không có gì đâu!”
Chu Minh đế nhìn nàng dịu dàng cười một tiếng, như nhớ tới cái gì, thử thăm dò nói: “Vân Hi, ngươi sao lại ngăn cản Dật Phong cùng công chúa, chẳng lẽ, ngươi cũng thích Dật Phong sao?”
Nghe vậy, Hạ Vân Hi đỏ mặt, nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Đúng vậy, dân nữ rất thích thái tử!” Chuyện này cũng không cần giấu diếm.
Chu Minh đế dù đã sớm dự liệu, nhưng lúc này chính tai nghe được vẫn có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng không để lộ ra điều gì.
“Nhưng phải rõ ràng, Dật Phong là thái tử, hôn nhân với Thập công chúa đều là chuyện tốt với cả hai nước!” Hắn trịnh trọng nói.
Hạ Vân Hi chau mày, không tự chủ được thốt ra: “Hoàng thượng, chẳng lẽ người chỉ quan tâm đến tình hữu nghị giữa hai nước mà không để ý cảm thụ của Dật Phong sao?”
Chu Minh đế ngẩn người, sau đó thú vị nở nụ cười: “Xem ra ngươi rất thích Dật Phong?” Lại dám có ý kiến với hắn, nàng đúng là người đầu tiên.
Hạ Vân Hi lúc này mới nhận ra lời nói bất kính của mình, cực kỳ ảo não, hơn nữa lại bị hoàng thượng chế nhạo, khiến mặt nàng càng thêm đỏ. Dưới ánh trăng, nàng tựa như tiểu nữ nhi ngượng ngùng mềm mại đáng yêu xinh đẹp, khiến tâm Chu Minh Đế dao động, nhiệt huyết sôi trào.
Loại cảm giác này, tựa như thời điểm ban đầu nhìn thấy Dịch Ly, rung động mãnh liệt. Không kìm được, hắn vươn tay, cầm chặt tay ngọc mảnh mai của nàng.
Hạ Vân Hi sợ hết hồn, sững sờ nhưng không dám cử động, cảm thấy hết sức khó xử, luống cuống như ngồi trên đống lửa.
Trời ạ, hoàng thượng! Ta nên làm gì đây, hất tay hắn ra sao? Nhưng hắn lại là hoàng thượng......
Chu Minh hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, không chút ý định buông tay, đáy mắt bừng lên ngọn lửa khát vọng, là loại khát vọng chiếm hữu của nam nhân đối với nữ nhân.
Không tự chủ được, hắn tựa vào gần hơn......
Đang lúc ấy thì Thanh Thanh cầm một cái áo choàng lần tìm tới đây. Nàng vừa Hạ Vân Hi liền chạy tới nói: “Hạ cô nương, sao người vẫn còn ở đây, còn ăn mặc ít như vậy, trời rất lạnh, người biết......”
Nàng vừa càu nhàu vừa chuyển mắt nhìn, đột nhiên nhìn thấy Chu Minh đế cũng ở đó, sợ tới mức nửa câu sau nghẹn cứng trong họng. Bởi vì khẩn trương mà tay chân luống cuống, áo choàng rơi xuống đất.
Càng khiến nàng khiếp sợ hơn chính là hoàng thượng lại —— lại nắm tay Hạ cô nương.
“...... Hoàng, hoàng...... Hoàng thượng......” Nàng lắp bắp không thành tiếng.
Chu Minh đế lấy lại tinh thần, không dấu vết buông tay ra, đứng lên, chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn Hạ Vân Hi khẽ mỉm cười, cất bước rời đi.
Hạ Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ cảm kích Thanh Thanh đột ngột xuất hiện, nếu không nàng thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Thanh Thanh ngây người hồi lâu mới phản ứng được, nhìn hướng Chu Minh đế rời đi, lẩm bẩm nói: “Hạ cô nương, sao người lại ở cùng hoàng thượng?”
Hạ Vân Hi lắc đầu một cái: “Là hắn đột nhiên đi tới, còn dọa ta giật mình!” Nhớ tới mới vừa rồi, nàng liền xấu hổ, đối phương là hoàng thượng, không thể hành xử tùy tiện, thật là lúng túng không có chỗ thoát.
Thanh Thanh tò mò : “Vậy hai người nói những gì?”
“Tán gẫu thôi!” Còn có thể nói gì?
“Nhưng hoàng thượng đối với người......” Thanh Thanh chần chờ nhìn nàng.
Mới vừa rồi ánh mắt hoàng thượng nhìn Hạ cô nương, thế nào giống như là đang nhìn...... Không không không, nhất định là nàng nhìn lầm rồi, làm sao có thể?
“Được rồi, đừng nghĩ bậy bạ, hoàng thượng không đối ta thế nào cả!” Hạ Vân Hi vội vàng giải thích, kéo Thanh Thanh, rời khỏi Ngự Hoa Viên.
“Nhưng ta mới vừa thấy......” Thanh Thanh tựa hồ còn muốn hỏi nữa.
“Câm miệng!” Hạ Vân Hi trừng mắt, người sau lập tức ngậm miệng.
Họ không chú ý tới, một đôi mắt oán hận chí cực, nhìn hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, mười ngón tay cắm ngập sâu vào trong lòng bàn tay.