Càng khiến người ta hoảng sợ là phía trước cách đó không xa lại ngổn ngang vô số thi thể binh lính thiên triều, máu nhuộm thẫm đất, lênh láng không có điểm cuối. Những binh lính này như đang vươn tay, ánh mắt cầu xin, như đang mấp máy: “Hoàng thượng...... Cứu chúng thần! Cứu chúng thần......”
Chu Minh đế ngơ ngẩn kinh hãi, không dám tin loạng choạng mấy bước, đây rốt cuộc là chuyện gì? Các tướng sĩ sao lại ở chỗ này? Lại còn xảy ra chiến tranh...... Còn nữa…mình không phải đang ở hoàng cung ư, sao lại xuất hiện ở đây?
Ông trời, đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra?
“Hoàng thượng......” Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi yếu ớt, Chu Minh đế giật mình, thấy có người còn sống, vội đến chỗ tiếng gọi phát ra, tìm được một binh sĩ đầy thương tích, ngực của hắn vẫn chảy máu không ngừng, khó khăn gọi: “Hoàng...... thượng!”
“Ngươi làm sao vậy, còn chịu đựng được không?” Chu Minh đế ngồi xổm người xuống, lo lắng hỏi.
Người lính kia khó khăn túm ống tay áo của ông, đứt quãng nói: “Xin, xin hoàng thượng...... Đáp ứng quốc sư......Đừng lấy trứng chọi đá nữa...... Tăng thêm thương vong......” Lời còn chưa dứt, người lính đó đã phun ra một ngụm máu tươi, tay buông thõng, trút hơi thở cuối cùng.
“Tướng sĩ! Tướng sĩ!” Chu Minh đế liên tiếp kêu, lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngừng thở.
Vẫn chưa kịp phản ứng, cảnh sắc lại biến đổi lần nữa. Lần này không phải ở núi hoang, mà là kinh thành, vẫn là thi thể đầy đất, nhưng không phải binh tướng, mà là dân chúng —— thậm chí còn có rất nhiều quan viên trong triều ......
Kinh thành náo nhiệt lại là một kinh thành chết, không hề có dấu hiệu sự sống.
Chu Minh đế khiếp sợ trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn máu tanh trước mắt, kinh hãi đến cực hạn.
Lúc này, một thanh âm vang lên, sắt bén như roi, lãnh khốc như băng hàn.
“Tiêu Hoành Vũ, hãy nhớ tình cảnh này, ngàn vạn lần không được quên......”
Không được quên —— không được quên —— không được quên......
Chu Minh Đế cả kinh, thức tỉnh khỏi mộng.
Ông ngồi dậy thở hổn hển, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, là mộng?
Dung phi nằm bên cạnh cũng bị thức tỉnh, nàng ngồi dậy, không hiểu hỏi: “Hoàng thượng, người làm sao vậy?”
Chu Minh đế lắc đầu một cái, thần sắc vẫn kinh hoàng không giảm, đồng thời cũng hết sức nghi ngờ, sao hắn nằm mộng như vậy? Có chuyện gì sao?
“Trẫm mơ thấy Bắc Thần Hoàng!” Chu Minh đế trầm mặc một chút, đột nhiên nói một câu.
“Hắn?” Dung phi ngẩn người, mãi mới phản ứng được: “Đó không phải là quốc sư Tề Thu quốc sao? Hoàng thượng sao lại mơ thấy hắn?”
“Ái phi còn nhớ hơn hai năm trước hắn tới nước ta không?”
Sau khi ông nhắc tới, Dung Phi suy nghĩ rồi gật đầu một cái: “Nhớ, khi đó Vinh Quốc phu nhân bị kẻ gian mưu hại, toàn thân co quắp, các ngự y cũng không chữa được, chúng ta mới xin quốc sư Tề Thu quốc chữa trị giúp một tay, nhưng hắn lúc ấy lại muốn hoàng thượng ký giấy cam đoan, nói hai năm sau, sẽ đến đòi cam kết!”
“Hoàng thượng, rốt cuộc là thế nào, có chuyện gì sao?” Thấy ông như thế, Dung phi không khỏi hoang mang.
“...... Mới vừa rồi, trẫm có một giấc mộng đáng sợ......” Thần sắc Chu Minh đế lo sợ nghi hoặc, chậm rãi đem những gì trong mộng nói cho Dung phi.
Dung phi nghe xong hết sức kinh ngạc, nàng không nghĩ tới hoàng thượng lại có giấc mơ kỳ quái như vậy.
“Trẫm có chút lo lắng, mộng này có phải biểu thị chuyện gì không tốt sắp xảy ra hay không?” Chu Minh đế rầu rĩ nhíu mày, hồi tưởng giấc mộng, trong lòng vẫn sợ hãi không nguôi.
“Hoàng thượng không nên suy nghĩ nhiều, đây cũng chỉ là mộng mà thôi, ” Dung phi vội an ủi: “Có lẽ hoàng thượng mấy ngày gần đây quốc sự bận rộn, áp lực nặng nề nên mới gặp ác mộng.”
“Vậy sao?” Nhưng tại sao mộng cảnh lại chân thật như vậy, máu tươi dầm dề chân thật, làm ông không cách nào quên được.