“Khụ khụ khụ —— khụ khụ ——” Hạ Vân Hi nằm trong ngực hắn, cố làm ra vẻ ho khan vài tiếng, thân thể mềm nhũn, mắt nhắm chặt giả vờ hôn mê.
Tiêu Dật Phong mặt vẫn không chút thay đổi, hờ hững lại xen lẫn một tia buồn bực...... Hắn đang lo lắng cho nàng sao?
“Phong thúc thúc, a di có phải ngất rồi không?” Bích Oánh lo âu hỏi, kì thực là ‘ nhắc nhở ’ trạng thái Hạ Vân Hi lúc này.
Hắn chau mày lại, đưa tay khẽ vuốt gương mặt nàng, nước ấm từ trên trán hắn nhỏ xuống trên da thịt nàng.
Thân thể thiếu nữ mềm mại của nàng khó có dịp được hắn chạm vào, hơi run lên, sau đó vẫn nhắm chặt mắt, đè thấp hơi thở, tựa như hôn mê rất sâu rồi.
“Thúc thúc, trong phủ chúng con lần trước có một nha hoàn rơi xuống nước hôn mê, là một nha hoàn khác miệng đối miệng hô hấp cho nàng, cứu tỉnh nàng, không bằng chúng ta cũng thử một lần đi.”
Đem lời Hạ Vân Hi dặn nói không thiếu một chữ, sau đó Bích Oánh “xung phong” đi tới bên cạnh ca ca tự mình làm mẫu, hít sâu một hơi, cúi đầu, miệng sắp dán lên.
Nhưng môi còn chưa chạm, tiểu Tuấn Duệ đột nhiên mở mắt: “Khụ ——” tiểu nam hài khạc một hơi dài, khó khăn ngồi dậy.
“Không thở được thật khó chịu.” Bé oán trách, như con cún vẩy nước toàn thân, bò qua chọt chọt Hạ Vân Hi đang “hôn mê”: “A di, ta không ăn sữa hai lớp nữa, mệt chết đi được.”
Bé rõ ràng biết bơi nha, sao phải giả vờ không biết chứ?
“Ngu ngốc!” Bích Oánh trợn mắt nhìn ca ca một cái.
Khuôn mặt Tiêu Dật Phong thoáng chốc dâng lên một tầng sương lạnh kinh người, tròng mắt đen hung ác quét mắt nhìn đầu sỏ đang giả vờ.
Thất bại rồi, chuồn thôi!
Thấy sự việc đã bại lộ, Tiểu Bích Oánh vội lôi kéo ca ca ngây ngô chạy ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng tắm chỉ còn lại hai người, thấy nàng vẫn đang nằm trong lòng mình, Tiêu Dật Phong tái mặt mắng một tiếng, hất nàng ra.
“Ai da!” Hạ Vân Hi không phòng bị nhếch nhác ngã nằm trên đất, cảm giác đau làm nàng không nhịn được kêu ra tiếng.
“Chơi rất vui sao?” Hắn âm điệu không cao, lại lộ ra lạnh lẽo.
“Người ta cũng chỉ muốn chàng quan tâm chút thôi!” Nàng toàn thân ướt sũng lóp ngóp đứng dậy, gương mắt oán giận. Thật đáng ghét, đã không chịu hô hấp nhân tạo cho nàng, lại còn hất nàng xuống đất, nếu không nàng có chút võ công đã bị thương rồi!
Nam nhân đầu đất này thật không hiểu phong tình, nhưng mình lại yêu điểm này ở hắn.
Dù là mùa hè, nhưng ban đêm nhiệt độ rất thấp, nàng lại một thân ướt sũng, môi anh đào tái nhợt run rẩy. Không nhịn được ‘ắt xì’ một tiếng, xoa xoa mũi, lạnh đến răng va vào nhau.
“Cút ra ngoài, về sau không được đến đây nữa.” Tiêu Dật Phong lạnh lùng trục lệnh đuổi khách, quyết xem nàng như không khí không thèm nhìn tới.
“Dật Phong, ta lạnh quá, chàng ôm ta về phòng được không!” Nàng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, ôm hai tay, ánh mắt buồn bã, trong lòng tức giận nam nhân đầu đất này.
“Tự làm tự chịu!” Nữ nhân này thật là được một tấc lại tiến một thước.
“Chàng——” Hạ Vân Hi tức giận nhìn chằm chằm hắn: “Chàng tại sao cứ vô tình với ta? Đã vô tình sao lại cứu ta?”
“Ta chỉ không muốn ngươi làm dơ hồ tắm ta.” Hắn lạnh giọng nói, nàng lại còn dám nhắc chuyện vừa rồi sao?
“Gạt người, chàng rõ ràng quan tâm ta!” Nếu không hắn cũng sẽ không ôm nàng, hơn nữa còn ôm chặt như vậy.
“Tự cho là đúng!” Hắn khinh thường hừ lạnh, lấy y phục trên giá xoay người rời đi.
“Chàng yêu ta, sao lại không thừa nhận?” Nàng đuổi theo ngăn trước mặt hắn.
“Chớ tự mình đa tình, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thích ngươi!” Nói xong, cũng không quản thân thể nàng bây giờ như thế nào, dùng sức đẩy nàng, bước nhanh rời đi.
Hắn thật sự từng động lòng với nàng, lúc bị nàng hôn trộm.
Hắn cũng từng đau lòng vì nàng, khi thấy nàng vì hắn mà bị thương, nằm trên giường sắc mặt trắng bệch.
Mới vừa rồi tưởng nàng đuối nước lại lo lắng cực độ.
Nhưng, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Thất tình lục dục hắn không muốn có, hắn muốn tự khống chế bản thân, không cho phép bất kỳ nữ nhân nào thao túng tình cảm của hắn.
Đối với nữ nhân, hắn sẽ không yêu, cũng không muốn yêu!