“Binh bất yếm trá*, Tĩnh vương gia!” Tề Diệp Lỗi nhún nhún vai, buông tay, làm như chuyện đương nhiên, khiến người ta muốn đập một trận.
*dụng cơ phải lừa địch
Tiêu Dật Phong không nói gì, chỉ congmôi, đáy mắt lóe hứng thú. Nhưng đột nhiên, hắn cảm giác được có gì kỳ quái, khuôn mặt anh tuấn biến sắc, cảnh giác dò xét bốn phía.
“Sao thế?” Sở Hạo Dương thấy thần sắc Tiêu Dật Phong biến đổi, không khỏi kỳ quái.
Hắn thu hồi tinh mang trong mắt: ”Ta cảm thấy có mai phục.”
“Không thể nào?” Tề Diệp Lỗi nhìn bốn phía, trừ bọn họ ra cũng chỉ có Cẩm y vệ, “Đây là bãi săn hoàng gia, đề phòng nghiêm ngặt, người ngoài muốn mai phục cũng không phải là chuyện dễ.”
Sở Hạo Dương chau mày, cũng cảm thấy có cái gì không đúng: ”Không, mọi người coi chừng một chút ——”
Chưa kịp nói hết, một trận mưa tên từ đỉnh núi phóng xuống, Tiêu Dật Phong cùng Sở Hạo Dương tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, dùng nội lực đánh mấy mũi tên ra ngoài.
Ai ngờ lại có tên phóng ra từ mấy tảng đá sau lưng bọn họ. Những cung thủ này được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, lực tay quá mạnh, tên bắn ra không hư một phát, nhắm trúng mục tiêu. Tề Lục nhị tướng cảm thấy sau lưng có luồng sát khí, phản ứng nhanh nhẹn khinh công nhảy lên. Mặc dù tránh được nhưng những cung thủ này tựa hồ biết trước bọn họ sẽ nhảy lên, nên trong đó có hai mũi tên bắn trúng vai bọn họ, máu tươi chảy ròng, mất đà rơi xuống.
Hai người nhịn đau, núp sau tảng đá ngoài tầm tên bắn.
“Các ngươi sao rồi?” Tiêu Dật Phong thấy bọn họ rơi từ trên không xuống, mi tâm căng thẳng, vẻ mặt hơi lo lắng.
Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ nhanh chóng điểm huyệt đạo trên vai cầm máu: “Điện hạ, đừng để ý tới chúng ta, cẩn thận tên bay.”
“Các ngươi thật không sao cả?”
“Điện hạ, chúng ta không có chuyện gì! Nhưng ngàn vạn lần không được bỏ qua cho bọn tiểu nhân vô sỉ này.” Nói xong, hai người đứng lên, vung kiếm nghênh chiến.
Tiêu Dật Phong đông lạnh ưng mâu nổi lên một tầng hắc ám đáng sợ, tản ra hơi thở kinh người, âm lãnh nói: ”Ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.”
Ám sát như vậy đã không dưới mấy lần, hắn nhất định phải bắt ra kẻ chủ mưu.
Khi bọn hắn nói chuyện, Sở Hạo Dương đã vận dụng chân khí thâm hậu, ngọc phiến trên tay được truyền nội lực cũng trở thành vũ khí, chặn mưa tên đang rơi xuống.
Trên ngọn núi, mười tên Hắc y nhân nhảy xuống, kiếm quang bắt chéo thành võng, phóng thẳng đến chỗ Tiêu Dật Phong cùng Sở Hạo Dương, kiếm chiêu bọn họ bén nhọn, tuyệt không hư chiêu, có thể thấy được là kiếm thủ thượng thừa.
Sở Hạo Dương thân như như ảo ảnh từ trong võng kiếm lắc mình ra ngoài. Phóng lên không trung nhanh như chớp đánh ra hai chưởng, vô cùng quỷ dị, khiến hai hắc y nhân bị thương nặng. Tiêu Dật Phong cũng rút nhuyễn kiếm ra, phi thân nhảy lên, đi sau mà đến trước, cũng giữa không trung quấn chặt một hắc y nhân, chém tươi.
Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ sử dụng kiếm pháp sư môn, nghênh chiến bốn gã hắc y nhân trong đó. Bọn họ cùng sư môn, phối hợp hết sức ăn ý, chiêu xuất ra đều là sát chiêu, trong khoảng thời gian ngắn đã đánh ngang tay.
Cẩm y vệ cũng rối rít dùng bội kiếm, cùng hắc y nhân tiến hành giao chiến sống chết.