Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 9

Trước Sau

break

Nàng ta chưa từng ban ơn gì cho hoàng thượng, thậm chí vì sợ phiền phức mà còn từng né tránh y. Nàng ta nhớ mẫu thân từng nói, hoàng thượng là người thù dai, thật sự y không ghi thù nàng ta sao?

Cố Mỹ nhân không khỏi nhăn mặt.

Việc nàng ta nhập cung thực ra cũng không quan trọng, nàng ta vốn là hoàng thân quốc thích, dù chọn mối hôn sự nào cũng đều hợp lẽ. Nhưng cuối cùng, mẫu thân lại chọn để nàng ta tiến cung.

Cố Mỹ nhân cúi đầu, trong đầu hiện lên lời mẫu thân dặn dò...

“Sau khi con vào cung, nếu biểu ca con ban cho con ân sủng, thì cứ nhận lấy. Nếu y không đoái hoài đến con, con cũng cứ an phận mà sống. Chỉ cần y còn nhớ ta từng đối xử tốt với y, thì ít nhất, y cũng sẽ cho con một đời vinh hoa phú quý.”

Thấy nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, Trưởng công chúa bèn chọc nhẹ lên trán nàng ta, lắc đầu đầy bất mãn: “Sao ta lại nuôi ra được một nữ nhi trầm lặng thế này chứ? Nếu không phải vì vậy, ta đã chẳng để con vào cung rồi.”

Cố Mỹ nhân hiểu tại sao mẫu thân lại nói vậy.

Mẫu thân nàng ta luôn có một câu cửa miệng, nam nhân đều như nhau, không đáng tin bằng quyền lực và phú quý trong tay.

Phụ thân nàng ta mất sớm, chết vào một buổi rạng sáng, ngay tại dòng sông chảy qua tiểu viện của ngoại thất.

Mẫu thân nàng ta là Trưởng công chúa đương triều, khi đó bà ta gả cho một phò mã xuất thân không cao. Sau đó, lúc hạ sinh nàng ta, bà ta chẳng may tổn thương thân thể, từ đó không thể mang thai lần nữa. Vậy nên, phủ Trưởng công chúa vốn luôn hòa thuận bỗng chốc đổi thay.

Phò mã về phủ ngày càng muộn, Trưởng công chúa im lặng một thời gian, rồi một ngày nọ, phò mã đột ngột qua đời vào rạng sáng khi đang ở bên ngoài.

Từ đó, phủ Trưởng công chúa đêm nào cũng rộn ràng yến tiệc.

Cố Mỹ nhân không có ý kiến gì về việc này. So với người phụ thân từng ghét bỏ nàng ta chỉ vì là nữ nhi, thì mẫu thân yêu thương nàng ta hết mực quan trọng hơn nhiều.

Nhưng nàng ta không phải mẫu thân, không có một vị hoàng đế ca ca đứng sau chống lưng. Nàng ta cũng tự biết mình tính tình mềm mỏng, nếu gặp phải tình huống giống mẫu thân, e rằng nàng ta sẽ không thể giữ vững được như bà ta.

Vì thế, nàng ta nghe lời mà nhập cung, không hề ôm hi vọng vào tình yêu.

Nàng ta biết rõ, hậu cung không phải nơi tốt đẹp gì.

Nhưng mẫu thân từng nói, biểu ca ít nhất cũng sẽ cho nàng ta một đời vinh hoa phú quý.

Nàng ta không tin đương kim thánh thượng, nhưng nàng ta tin mẫu thân.

Cố Mỹ nhân nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng không đợi được tin tức từ Kính Sự Phòng. Dù vậy, nàng ta cũng không thất vọng, chỉ có đám cung nhân bên dưới là thấp thỏm lo âu, nhất là vẻ mặt đầy hối hận của Bội Lan khiến nàng ta dở khóc dở cười.

“Làm gì mà vẻ mặt như vậy? Chỉ là tối nay Hoàng thượng không đến mà thôi.”

Bội Lan ủ rũ cúi đầu: “Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên các tân phi nhập cung, mà người lại là vị phi tần có địa vị cao nhất trong số đó, nô tỳ lo lắng…” Nàng ta lo lắng ngày mai lúc thỉnh an, chủ tử sẽ bị các phi tần khác chế giễu.

Dù nàng ta chưa nói hết câu, nhưng Cố Mỹ nhân đã hiểu. Nàng ta tính tình nhu hòa, nhưng lại nhìn thấu lòng người.

“Nếu chỉ vì một đêm có được sủng hạnh hay không mà cười nhạo ta, thì những kẻ như vậy cũng chẳng đáng để chúng ta bận tâm.”

Dưỡng Tâm Điện.

Một người đang cúi đầu xử lý chính vụ, ánh nến trước mắt đột nhiên tối đi một phần, y mới hơi hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trời đã hoàn toàn sập tối.

Có người đẩy cửa bước vào, vừa thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức run lên, mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng châm lại ngọn nến.

Nam nhân hơi nghiêng đầu, ánh lửa nhấp nhô phản chiếu lên gương mặt y, tạo thành những đường bóng đậm nét. Dung mạo y ôn nhã quý trọng, nhưng biểu cảm lại nhàn nhạt, dửng dưng: “Canh mấy rồi?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc