Nương Nương Rất Được Hoàng Đế Cưng Chiều

Chương 20

Trước Sau

break

Nàng thực sự có nhan sắc khiến người ta khó rời mắt, nhất là khi gương mặt kia nhuộm một tầng ửng hồng e thẹn, lại càng thêm động lòng người. Hôm nay Tư Nghiễn Hằng cũng rảnh rỗi, không vội vã gì, huống hồ nếu y thực sự không có chút tâm tư nào đã chẳng cùng nàng trở về.

Nhưng Tư Nghiễn Hằng không nói thẳng, mà chỉ chuyển lời: “Đêm qua khiến nàng chịu ấm ức rồi.”

Chử Thanh Oản khựng lại.

Hiển nhiên, y biết rõ tối qua mình đã đến Cam Tuyền cung, và cũng biết sáng nay lúc nàng đi thỉnh an, ắt sẽ phải đối mặt với những lời bàn tán.

Chỉ là, so với hoàng tự, nàng không quan trọng, y cũng chẳng bận tâm.

Ngay khoảnh khắc ấy, Chử Thanh Oản chợt bừng tỉnh, nhận ra sự ích kỷ của người trước mắt cùng sự lạnh nhạt của y với nữ quyến hậu cung. Lời y nói bây giờ, chẳng qua chỉ là lời sáo rỗng, giống như là quan tâm và áy náy, nhưng thực chất chẳng có lấy một chút bù đắp, chỉ một câu nhẹ tênh đã muốn cho qua mọi chuyện.

Ánh mắt nàng khẽ run, nàng không nhắc lại những lời đã nói ở Triêu Hòa Cung, mà chỉ cúi đầu, giọng trầm thấp: “Đúng là có chút ấm ức.”

Dù sao, người tối qua thất hứa là y, còn nàng thì đợi suốt một hồi trong vô vọng.

Dẫu có thấu tình đạt lý đến đâu, trong lòng nàng cũng chẳng thể không có chút cảm xúc.

Tư Nghiễn Hằng bất ngờ, y quay đầu nhìn nàng, nữ tử trong cung đều như đeo một lớp mặt nạ, cho dù trong lòng oán hận bất bình đến đâu, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra dịu dàng, biết điều.

Y đã thấy nhiều, cũng đã quen như vậy.

Đúng như Chử Thanh Oản nghĩ, y thực sự không quan tâm đến sự tủi thân mà nàng phải chịu đêm qua. Nếu nàng biết điều thì đã chẳng nên so đo với hoàng tự.

Chử Thanh Oản không đợi y nói tiếp, nàng ngước mắt nhìn y, giọng nói lại vô cùng khẽ khàng: “Nhưng giờ hoàng thượng đã đến rồi, tần thiếp không thấy tủi thân nữa.”

Tư Nghiễn Hằng liếc nhìn đôi tay đang siết chặt khăn lụa của nàng, dường như nàng cũng vì câu nói ấy mà có chút căng thẳng, ánh mắt run run nhìn y, khiến người ta không thể không tin, lời nàng thốt ra dường như chân thành hơn hẳn. Tư Nghiễn Hằng bỗng nhớ lại khi rời khỏi Ngự hoa viên, nàng cũng từng móc tay y như vậy, y khẽ nhướng mày đầy ẩn ý.

Tin tức trong cung luôn lan truyền rất nhanh, thánh giá đến Ngọc Quỳnh Uyển là điều chẳng thể giấu. Vì thế, khi Lộng Thu đi truyền bữa, Ngự thiện phòng không hề chậm trễ, nhanh chóng để cung nhân bưng thức ăn theo nàng ấy trở về.

Công công phụ trách Ngự thiện phòng âm thầm tặc lưỡi lấy làm lạ, Chử Tài nhân này quả là tốt số.

Tối qua bị Cam Tuyền Cung giành mất cơ hội thị tẩm, vậy mà hôm nay lại có thể gặp được thánh giá ở Ngự hoa viên. Là tình cờ hay cố ý vốn không quan trọng, điều quan trọng nhất là nàng có thể khiến Thánh thượng đích thân cùng nàng hồi cung, đó đã là bản lĩnh hiếm có rồi.

Tô tần nghe thấy bên ngoài xôn xao, bèn sai Thanh Li ra ngoài xem thử. Đến khi biết được Thánh thượng và Chử Tài nhân cùng nhau trở về Ngọc Quỳnh Uyển, nàng ta không khỏi lặng người một lát.

Nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Quỳnh Uyển, chỉ cảm thấy số phận của Chử Tài nhân thật quá đỗi thăng trầm.

Sáng nay khi tỉnh dậy, nghe nói tối qua Ngọc Quỳnh Uyển không được thị tẩm, nàng ta cũng chẳng rõ trong lòng mình là cảm xúc gì. Nhưng trong hậu cung này, e là không ai hy vọng có người khác được sủng ái hơn mình.

Huống hồ Tô tần và Chử Thanh Oản cùng ở một cung, Chử Thanh Oản càng được sủng ái, thì Trường Xuân Hiên càng trở nên lạnh lẽo.

Từ sáng đến giờ, tâm trạng của Tô tần vẫn rất tốt, ngay cả lúc ở Triêu Hòa Cung cũng chẳng thay đổi, mãi đến tận bây giờ mới dần dần phai nhạt.

Ai mà ngờ được vận may lại liên tiếp rơi vào đầu Chử Tài nhân.

Thế nên, trong cung không những không còn ai chê cười chuyện nàng thất sủng đêm qua, mà ngược lại chỉ có thể ghen tị vì hôm nay nàng lại được Thánh thượng ưu ái.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc