Chỉ cần thuận theo ý người, để người vui vẻ, chiều người lên đến giường… chẳng phải như vậy là đủ để yên thân rồi sao?
Ngoài phòng, mưa lớn đổ xuống như trút, xen lẫn tiếng gió đập vào tàu chuối. Nàng âm thầm cầu khấn: chỉ mong Sở tiệp dư kia đừng bị bệnh thật, nếu không lại đến gây phiền thì rắc rối to.
“Tiểu chủ nhân, Sở tiệp dư của Trường Xuân cung tới. Nói là đang thưởng sen thì gặp trận mưa lớn, muốn ghé Tẩy Hà Điện ngồi tạm một lát.”
Thật đúng là… sợ cái gì, cái đó liền đến.
“Đón Sở tiệp dư vào, ta thay y phục xong sẽ ra ngay.”
Tại chính điện Tẩy Hà Điện…
Một cung nữ mặc xiêm y đỏ của Sở tiệp dư bĩu môi, giọng bất mãn:
“Nương nương, Khương quý nhân kia thật quá quắt! Biết rõ Hoàng thượng đang định đến Trường Xuân cung gặp người, thế mà vẫn dám giữa đường cản lại. Chúng ta nhất định phải cho nàng một bài học, nếu không…”
Mỹ nhân trong bộ cung trang đỏ thẫm nhẹ giơ tay, cắt lời cung nữ:
“Lôi đình hay mưa móc đều là ân điển của trời. Hoàng thượng muốn gặp ai, muốn sủng ái ai, đó là việc của người. Đâu đến lượt một cung nữ như ngươi được quyền chen miệng vào?”
Hồng Hỉ mặt mày tái mét, lập tức quỳ sụp xuống đất:
“Nô tỳ biết sai.”
Khương Hân Nguyệt vừa bước vào cửa, nhìn thấy ngay cảnh tượng ấy. Trong thoáng chốc nàng không phân rõ được là tiệp dư đang dạy dỗ nô tỳ, hay cố ý ra oai với mình.
Nhưng nàng vẫn giữ đúng lễ nghi, tiến lên hành lễ thỉnh an Sở tiệp dư. Chỉ là Sở tiệp dư đang giáo huấn cung nữ, nên nhất thời làm như không nhìn thấy, cũng không đáp lời.
Đầu gối vốn dĩ còn chưa lành hẳn, giờ lại phải quỳ lâu, đúng là họa vô đơn chí.
Khương Hân Nguyệt cảm thấy cả hai chân mình đang run lên bần bật. Sở tiệp dư lại không cho nàng đứng dậy, cứ thế mà kéo dài, đến mức nàng suýt nữa ngã khuỵu xuống.
“Biết sai rồi thì đứng lên đi!”
Sở tiệp dư liếc mắt nhìn Hồng Hỉ một cái, giọng điệu nhàn nhạt, rồi như sực nhớ ra gì đó:
“Khương quý nhân sao còn quỳ ở đó? Bổn cung đang dạy dỗ cung nữ, đâu phải trách phạt ngươi. Đáng thương, mau ngồi xuống đi.”
Trong lòng Khương Hân Nguyệt trợn trắng cả mắt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ kính cẩn, dịu dàng:
“Được tiệp dư nương nương dạy bảo, là phúc khí của thần thiếp.”
Sở tiệp dư khẽ nhếch môi, lời hay không nói, lại chỉ chọn lời xỏ xiên:
“Bổn cung thấy ngươi cũng khá điềm đạm, chỉ mong ngươi giữ được sự trầm ổn đó về sau, đừng để phụ lòng Quý phi nương nương đã dạy dỗ ngươi nên người.”
Hừ, còn chưa nói tới chuyện ngươi nửa đường chặn người, quá mức ngông cuồng phóng túng đấy!
Nữ nhân chốn thâm cung nếu có hàm dưỡng, mắng người cũng chẳng cần dùng đến lời lẽ thô tục. Chẳng giống mấy vở cung đấu trên truyền hình, các phi tử động một chút là lôi nhau ra xé váy cào mặt — hoàn toàn không thực tế.
Ai nấy đều giữ thể diện cả.
Khương Hân Nguyệt mỉm cười nhu hòa:
“Tiệp dư nương nương dạy rất đúng.”
Dù sao ngươi có nói móc ta, thì cũng là ngươi đang dạy ta. Như vậy ai có thể bắt bẻ ta được chứ?
Sở tiệp dư tuy lời lẽ đầy ẩn ý, nói móc nói méo khắp lượt, nhưng Khương Hân Nguyệt cứ như thể không hiểu gì, vẫn ung dung như cũ, khiến nàng tức đến nắm tay giơ lên như đánh vào bông — mềm nhũn chẳng chạm trúng đâu.