Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 18

Trước Sau

break
“Đúng là phải đa tạ Quý phi nương nương. Một phòng đầy u đàm, là cảnh đẹp nhất trong đời tần thiếp từng được thấy.”

[Ngươi nói ta như phù dung, sớm nở tối tàn sao?]

[Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi hay, loài hoa đẹp nhất, dẫu chỉ khoe sắc trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng đủ khiến người ta ghi nhớ suốt đời.]

[Cứ để lộ móng vuốt một chút, khiến người khác tưởng ta chỉ là kẻ nông nổi, chỉ biết làm màu. Như vậy, họ mới không vội vã mà ra tay với ta.]

Tưởng chiêu nghi khẽ thổi ly trà nóng trong tay, mỉm cười lên tiếng:

“Trân Dung Hoa, bổn cung nghe người trong cung Sở tiệp dư nói... đêm qua Khương thải nữ đến Tẩy Hà Điện tìm ngươi, sau đó bị Hoàng thượng giáng chức, đày vào lãnh cung. Chuyện này có thật không?”

“Khương thải nữ... chẳng phải là thân tỷ của ngươi sao?”

Khương Hân Nguyệt tỏ vẻ ngỡ ngàng như nai non, vội vàng đáp:

“Tần thiếp không dám suy đoán thánh ý. Tần thiếp thật sự không biết vì sao Hoàng thượng lại giáng chức tỷ tỷ, đày vào lãnh cung. Nếu chiêu nghi nương nương tò mò, chi bằng người tự mình đi hỏi Hoàng thượng?”


Chu hoàng hậu khẽ nhấp ngụm trà nóng, môi khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt như thể chẳng hề để tâm đến việc Tưởng chiêu nghi đang bị bẽ mặt.

Bao năm nay, Tưởng chiêu nghi dựa vào Lệ quý phi mà nhiều lần khiến Chu hoàng hậu khó xử. Lần này chạm phải gai, coi như xui xẻo — có chịu cũng đáng.

“Vô lễ!”

Tưởng chiêu nghi đập mạnh một chưởng xuống bàn:

“Bổn cung hỏi ngươi, ngươi lại lôi Hoàng thượng ra để qua quýt với bổn cung, là có ý gì hả?”

“Hoàng hậu nương nương thứ tội.”

Khương Hân Nguyệt lập tức quỳ xuống trước mặt Chu hoàng hậu, giọng điềm đạm nhưng rõ ràng:

“Chiêu nghi nương nương hỏi, tần thiếp thực sự không biết. Hoàng thượng muốn giáng chức hay nâng đỡ hậu phi nào, tần thiếp sao dám suy đoán? Chỉ là thấy chiêu nghi nương nương có vẻ rất muốn biết, nên mới đề nghị người đích thân đi hỏi Hoàng thượng. Tần thiếp tuyệt không có ý gì khác.”

[Chính là muốn ả đi chịu chết thôi, còn có thể là ý gì khác nữa?]

“Hừ, giỏi lắm...”

Chu hoàng hậu xoa nhẹ mi tâm, lên tiếng hoà giải:

“Khương thải nữ bị giáng chức, đương nhiên là vì phạm cung quy. Các ngươi cũng nên tự biết giữ mình. Nếu ai còn dám gây chuyện ở hậu cung, thì hôm nay là nàng, ngày mai có thể đến lượt các ngươi. Nghe rõ chưa?”

“Dạ, thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng hậu nương nương.”

Tiếng đồng thanh của đám mỹ nhân vang lên, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, tất cả đã tản đi.

Lệ quý phi có kiệu riêng đưa đón, lại là người có thân phận cao nhất nên luôn được rời đi trước tiên. Kế tiếp là Lương phi và Đức phi.

Đức phi ít lời, gần như không có cảm giác hiện diện, nhưng mức độ nguy hiểm nàng đem lại cho Khương Hân Nguyệt còn sâu hơn cả Lương phi.

Một nữ nhân có thể lạnh lùng đến mức không chớp mắt, lại vẫn yên ổn sinh con trong hậu cung đầy biến động, còn leo lên được vị trí một trong tứ phi – đó vốn không phải chuyện tầm thường.

Sau hai đêm được Hoàng đế sủng hạnh liên tiếp, đến ngày thứ ba liền đến phiên thẻ bài của Trường Tín cung – Lệ quý phi.

Chúng cung nhân không khỏi cảm thán. Nếu nói người được sủng ái nhất lục cung, hẳn vẫn là Lệ quý phi độc chiếm một cõi.

Thế nhưng, Trân Dung Hoa chỉ mới vào cung vỏn vẹn ba tháng đã từ một tú nữ được thăng liên tục, đến nay ngồi vững vị trí Trân Dung Hoa – chẳng ai dám coi thường nàng nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc