Nương Nương Mưu Sâu, Gom Hết Sủng Ái Về Mình

Chương 13

Trước Sau

break
Sau khi các phi tần tản đi, Dực Khôn cung lại chìm trong mùi hương đàn thoang thoảng. Phân Vân hầu hạ bên cạnh, thay Hoàng hậu cởi lớp cung trang nặng nề:

“Nương nương, có cần đích thân đi xem thử vị kia ở Tẩy Hà điện hư thực thế nào không?”

Chu Hoàng hậu nhìn vào gương đồng, dung nhan năm nào nay đã chẳng còn nét thanh xuân. Mười mấy năm sống trong chốn hậu cung, ánh mắt từng rực rỡ nay cũng phai nhạt, phảng phất nét u sầu của tuổi xế chiều.

Nàng chau mày, khéo léo giấu một sợi tóc bạc vào giữa mái tóc đen:

“Con thứ nhà họ Khương kia mới được sủng ái mấy hôm đã vênh váo không biết trời đất. Bị vài lời châm chọc liền mất bình tĩnh, để người ta lợi dụng làm con tốt trên bàn cờ, thế thì còn có gì phải xem xét? Đuổi theo lệ mà đưa ít hạ lễ là được. Ngày mai ở Dực Khôn cung này, e là lại phải gọi thêm một tiếng tiệp dư nương nương rồi.”

Phân Vân nhặt lặng sợi tóc rơi, khéo léo vo tròn rồi giấu vào tay áo:

“Tuy nói khí chất không quá cao sang, nhưng nếu dùng để kiềm chế Lệ quý phi thì vẫn còn có ích.”

Chu Hoàng hậu khẽ bật cười:

“Lệ quý phi phạt nàng quỳ lâu trong Ngự Hoa Viên như thế, mất hết thể diện rồi, trong lòng nàng hẳn đang giận đến phát run. Sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách quay lại.”

Còn Tẩy Hà điện, nơi đang bị toàn bộ hậu cung dõi mắt, sau khi Hoàng đế rời đi không bao lâu liền đón một đợt ban thưởng lớn cùng thánh chỉ sắc phong.

“Trân Dung hoa, mau đứng dậy! Nô tài còn phải hồi Dưỡng Tâm điện bẩm báo.”

“Đa tạ Vương công công.”

Khương Hân Nguyệt đứng lên, chẳng hề để tâm đến đống lụa là châu báu vừa được ban thưởng, mà chỉ khẽ xoay xoay đầu ngón tay thon mảnh trơn mượt, có phần e thẹn hỏi nhỏ:

“Vương công công, Hoàng thượng… thật sự sẽ đến tối nay sao?”


Nàng dám thẳng thắn hỏi như vậy, khiến Vương Đắc Toàn nhất thời không biết nên nói nàng ngốc nghếch hay là quá không hiểu sự đời.

“Hoàng thượng đã hứa với tiểu chủ, hẳn là sẽ đến.”

Gã cũng không dám chắc như đinh đóng cột, dẫu gì Hoàng thượng đã sủng hạnh nàng mấy lượt, nhưng tâm ý người ra sao, hắn cũng không dám đoán chắc.

Trong hậu cung này, có thể khiến Hoàng thượng liên tiếp lật bài suốt ba ngày, trước giờ chỉ có một mình Lệ quý phi là có vinh sủng đó.

Nhưng mà…

Hoàng thượng đối với Trân dung hoa này cũng rất có để tâm.

Hôm qua, Sở tiệp dư đến Tẩy Hà điện để răn mặt. Sau khi Hoàng thượng biết chuyện, liền đích thân ban cho Khương quý nhân chữ “Trân”, mang hàm ý trân quý.

Ban đầu Vương Đắc Toàn còn tưởng rằng Hoàng thượng sợ Khương quý nhân bị Sở tiệp dư bắt nạt, nên mới vội vã phong nàng làm tiệp dư, rồi nhân đó ban cho phong hào để cân bằng địa vị.

Có phong hào tiệp dư thì dĩ nhiên cao quý hơn một tiệp dư không có phong hào như Sở tiệp dư.

Ai ngờ, sáng nay Hoàng thượng lại đổi ý, trực tiếp nhảy qua bậc tiệp dư, đề bạt Khương quý nhân lên làm dung hoa – một vị trí lục phẩm, cao hơn tiệp dư một bậc.

Tuyên Võ Đế đêm nay còn định đến nữa.

Khương Hân Nguyệt ăn mấy món tươi mới do Ngự Thiện Phòng đưa tới, trong đầu lại đang nghĩ xem phải làm thế nào để Hoàng thượng mãi cảm thấy nàng mới mẻ, khó quên.

Sương Hàng đốt huân hương ngải thảo của Nội Vụ Phủ, vừa xông hương vừa nói:

“Nương nương, hôm nay thời tiết rất đẹp, người có muốn ra ngoài dạo một chút không?”

Khương Hân Nguyệt lắc đầu:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc