Lông mi Tần Thận khẽ nhúc nhích nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Cô định kéo bàn tay to lớn của anh ra, nhưng nào ngờ anh đột nhiên nắn bầu ngực của cô, cọ xát hai luồng mềm mại vào nhau, khiến cho Tần Diệp Tân rêи ɾỉ ra tiếng.
Cô khó khăn cất tiếng: “Đừng mà…”
Tần Thần mở mắt ra, trong tay anh cặp bông trắng muốt không biết đã cứng lên từ lúc nào. Lúc này, nhìn thấy gương mặt nhuộm đầy xuân sắc của Tần Diệp Tân, hai má ửng đỏ, dáng vẻ động tình mới rung động lòng người làm sao, cơ thể anh cũng bắt đầu rục rịch cảm giác thiêu đốt. Tiếp đó, anh chống nửa người lên, kéo đầu cô trở lại trên gối mềm, dịu dàng hỏi: “Bên dưới còn đau không em?”
Giọng nói của người đàn ông vào sáng sớm tràn đầy từ tính, giống như móc câu xuyên vào lòng người.
Cô gái nhỏ sợ người nào đó lại nổi lên thú tính, thật ra phía dưới vẫn hơi đau, thế nên cô đẩy đẩy anh từ chối: “Em còn đau mà.”
“Ngủ tiếp đi.” Tần Thận đè lại vật cương cứng ở bụng dưới, đặt một nụ hôn vào chân mày của cô.
Tần Thận tiếp tục cố gắng chịu đựng làm Tần Diệp Tân nhớ tới tối hôm qua anh mới lên đỉnh một lần, với anh nhất định là không đủ, vì vậy cô ngoan ngoãn nằm lại trên giường, chần chừ mà nhẹ nhàng vuốt ve chỗ phồng lên của người đàn ông dưới lớp chăn.
“Hự.” Anh kêu lên một tiếng, trên mặt cũng không có dấu hiệu khó chịu.
“Ư… hự…” Người đàn ông híp mắt lại, nốt ruồi ở đuôi mắt dưới ánh ban mai như ẩn như hiện, cơ ngực phập phồng.
Tần Thận thở hổn hển, vươn tay sờ soạng dươиɠ ѵậŧ vốn đã cương cứng ở phần dưới, nghiêng người sang hôn cô nói: “Chậm quá! Dùng hai đùi giúp anh một lần được không? Anh trai tự làm, sẽ không đau.”
Do dự vài giây, cô đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh trai, nhẹ nhàng thôi.”
“Được.” Anh đáp, vài phút sau lập tức siết chặt cánh tay cô, vén áo ngủ lên, cầm dươиɠ ѵậŧ vốn đã đói khát nhẹ nhàng ma sát đùi cô.
Tần Diệp Tân ngoan ngoãn nghe theo nhưng mà bên dưới khép lại căng chặt, Tần Thận khàn giọng nói: “Chặt quá, anh trai không vào được.”
Nghe vậy cô đỏ mặt mở rộng hai chân, đợi đồ vật của anh lần nữa áp vào đùi trong mới dần dần khép chân lại.
Cô mặc áo ngủ của anh, vóc dáng anh cao lớn khiến cho quần áo trên người cô rất rộng rãi, theo chuyển động của người con gái, áo ngủ bị vén lên một ít, lộ ra bờ vai ngọc ngà.
Anh cúi đầu cắn nhẹ lên vai cô, bắt đầu chuyển động từ từ.
Đùi bên trong mềm mại trơn láng cùng với mật dịch từng chút tràn ra từ huyệt nhỏ là chất bôi trơn tuyệt vời, khiến cho người nào đó tối hôm qua vẫn chưa tận lực phóng thích lúc này cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hai người mặt đối mặt nằm nghiêng trên giường lớn, Tần Thận híp mắt, Tần Diệp Tân vùi mặt vào gối tránh đi ánh mắt rực lửa của anh. Chiếc chăn mỏng màu xám nhạt phồng lên xẹp xuống liên hồi theo nhịp, nơi hiên ngang của cánh đàn ông được bao phủ dưới lớp chăn và nó đang di chuyển ra vào giữa hai chân người con gái một cách mạnh mẽ.
Một lúc sau, một tay anh nắm lấy bả vai cô, một tay lột bỏ lớp quần áo bên trên của cô, lộ ra bầu ngực trắng điểm xuyết vệt đỏ minh chứng tình yêu nồng nhiệt, anh giữ chặt bắp đùi đã run rẩy của cô, liền mạng đẩy vào kéo ra.
Tần Thần vùi đầu mυ"ŧ lấy đầu nhũ săn chắc, nhấm nháp hương thơm ngọt ngào nhất của người con gái buổi bình minh.
“Anh trai,” Tần Diệp Tân khẽ liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng ngủ, cắn môi, “Đã lâu rồi, ưm… a …có được không anh?”
Người đàn ông không trả lời, ngược lại hôn lên khóe môi cô, lòng bàn tay to lấy ra một ít chất lỏng ẩm ướt giữa hai chân cô, vừa tăng tốc độ ma sát, vừa thở gấp, anh nói: “Chảy thật nhiều nước, Diệp Tân bảo bối, em cũng thấy sướиɠ, thấy thoải mái đúng không?”
“Ưm… sướиɠ quá… thoải mái quá… được anh trai làm cho thật thoải mái ~” Đôi mắt mê li, cô ngâm nga ra tiếng, “Đút vào đi, anh yêu lấp đầy em ~”
“Lần sau được không em?” Tần Thận xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi bên tai Tần Diệp Tân, nghĩ đến vết thương của cô, kìm nén không xỏ xuyên huyệt nhỏ, nghiến răng gằn từng chữ: “Lần sau nhất định đem em đưa đến đỉnh cao của ái tình.”
Nói xong, Tần Thần lên dây cót tinh thần hăng hái thọc vài rút ra vô số lần, đến những cú chốt cuối cùng anh run lên phóng ra từng đợt tinh hoa.
Tần Thận rũ mắt chăm chú ngắm nhìn loạt động tác của người con gái. Một lúc sau, anh khẽ mở miệng: “Diệp Tân, em có thể suy xét đến việc sớm gả cho anh được không?”