Cửa hàng café chỉ có một mình Thiệu Tuyết đang ngồi đợi.
Khi Tần Diệp Tân đi vào bàn, Thiệu Tuyết đang chuẩn bị nếm thử hương vị café mới trong chiếc cốc sứ trắng cầm trên tay, trông thấy cô, chiếc cốc vừa mới chạm vào khóe miệng.
Nếu như là trước kia, dựa theo quan hệ của hai người, cô ấy đã chẳng nể nang gì mà uống trước, chẳng qua sau khi kết hôn với Hứa Hành Xuyên và dần tiếp xúc với giới thượng lưu, có một số hành động đã trở thành thói quen. Nghĩ vậy, Thiệu Tuyết tự bật cười bất đắc dĩ.
Hóa ra sự giàu có, tiền bạc, trang sức có thể thay đổi cả một người.
“Chị cười gì vậy?” Cô gái nhỏ ngồi xuống, sau khi gọi đồ uống với người phục vụ, cô nhìn về phía người đối diện.
Khí chất của Thiệu Tuyết thanh thuần trong sạch, ánh mắt toán lên sự kiên cường, nhưng chỉ cần chớp mắt nhẹ là có thể biến thành người con gái dịu dàng quyến rũ.
Lần cuối Tần Diệp Tân thấy cô ấy có lẽ là kì nghỉ Giáng Sinh năm ngoái, cô về nước tham dự hôn lễ của cô ấy cùng Hứa Hành Xuyên.
Năm nay Thiệu Tuyết 27 tuổi, lớn hơn cô năm tuổi. Trong nhận thức của cô, Thiệu Tuyết vẫn luôn là đại tỷ từ thời niên thiếu, không chỉ là tình cảm chị em thân thiết mà còn là sự biết ơn và sự ngưỡng mộ dành cho Thiệu Tuyết. Người con gái ấy lớn lên trong một gia đình nghèo, sinh ra đã không có cha, mẹ chết vì dùng ma túy quá liều thế là chỉ còn cô cùng em trai kết nghĩa nương tượng vào nhau sống qua ngày. Rồi sau đó, không biết bằng cách nào cô kết hôn cùng người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có tên Hứa Hành Xuyên. Người khác đều tỏ thái độ khinh thường đối với cô, nhưng Tần Diệp Tân thì ngược lại, cô biết chị mình là người chính trực, tự do thoải mái, ấn tượng của cô đối với cô ấy là một người chị tài giỏi, không có gì không làm được.
Vào ngày cưới, Tần Diệp Tân nhận làm phù dâu cho Thiệu Tuyết, cô hỏi vì sao phải nhất quyết gả cho Hứa Hành Xuyên, trả lời cô chỉ là sự im lặng và cử chỉ tùy ý của đối phương. Cô ấy nói, đương nhiên là coi trọng tiền bạc của anh ta, vừa vặn anh ta cũng vừa lòng với khí chất của cô, thế nên anh ta đề nghị được kết hôn để khiến gia đình khó chịu, chờ khi anh ta lấy được đồ vật anh ta cần thì coi như thỏa thuận của cả hai sẽ chấm dứt, đường ai nấy đi.
Tần Diêp Tân vô cùng kinh ngạc, cất tiếng còn muốn hỏi thì đã thấy ánh mắt Thiệu Tuyết hướng ra ngoài cửa sổ, nói với cô.
Cô ấy nói: “Từ sau khi em thành người của Tần gia, cả chị và Thiệu Thực đều cảm thấy cách em rất xa, rõ ràng khi đó chúng ta một người ở chân núi, một người ở trên núi, đôi bên cách trường học cũng không đến nỗi xa, nếu như ngày bình thường ngẫu nhiên gặp nhau vẫn có thể vui vẻ chào hỏi nhau một tiếng. Nhưng cái chính là cảm thấy rất xa, xa đến mức không có cách nào diễn tả được. Ngày trước, chúng ta vẫn luôn nhủ rằng hãy luôn ở bên nhau, chống lại cha mẹ, chống lại xã hội cùng sinh hoạt thường ngày của bản thân. Trong lòng chị luôn tồn tại một câu hỏi, cuối cùng điều gì lúc ấy đã ngăn cách chúng ta. Hiện tại đã va vấp trưởng thành nhiều nên đã hiểu được rất nhiều điều, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bồi hồi, chị thực sự cũng muốn một lần trải nghiệm cuộc sống của kẻ có tiền.”
Lời muốn nói như tắc nghẹn ở cổ họng Tần Diệp Tân. Cô còn nhớ rõ thời gian đầu mới tới Tần gia, Diệp Tình không yên tâm nên luôn nhờ chú Trịnh đưa đón cô đi học mỗi ngày.
Thiệu Tuyết luôn coi Diệp Tân như em gái của mình, nhưng khoảng cách tài chính giữa hai bên vô hình khiến cho Thiệu Tuyết và Thiệu Thực ngày còn niên thiếu ấy xa cách Tần Diệp Tân. May mắn thay, với sự phát triển của Internet, cả hai vẫn giữ liên lạc. Không còn suy nghĩ ấu trĩ về khoảng cách giàu nghèo nữa, Thiệu Tuyết giờ đây đã cởi mở hơn nhiều, quan hệ của hai chị em càng vì thế mà trở nên thân thiết, không có điều gì phải giấu diếm nhau.
Trông thấy người con gái trước mặt ngồi xuống, Thiệu Tuyết đánh giá toàn bộ cô một lần, đứng dưới góc nhìn của một người chị mở lời khen ngợi: “Cô bé của chị ngày càng xinh đẹp hơn rồi, khó trách Hứa Hành Xuyên nói với chị người nào đó mê mệt em đến chết đi sống lại. Sau khi kết hôn, chị mới có cơ hội gặp qua Tần Thận mấy lần. Người đàn ông này toát ra vẻ trầm ổn nghiêm túc, giống như một tiên nhân tu luyện mấy ngàn năm, không chút xao động với phàm tục. Thế nào cô bé?”
Tần Diệp Tân khó hiểu: “Cái gì thế nào?”
“Đương nhiên là kỹ thuật trên giường rồi.”
“Khụ… rất tốt…” Người con gái ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu, thấy Thiệu Thực không có ở đây, nghi hoặc hỏi: “Thiệu Thực đâu chị?”
“Nhìn mặt em đỏ thế kia chị đây cũng đoán được phần nào. Người đàn ông nào bề ngoài càng đứng đắn thì tâm tư càng nguy hiểm.” Thiệu Tuyết nói, “Thiệu Thực nói nó sẽ đi tàu điện ngầm tới đây, hiện tại thằng bé đang ở chỗ trọ cũ của chị.”
Nói đến đây, Thiệu Tuyết chuyển đề tài, “Chị nghe nói Dịch Hi về nước rồi.”
Dịch Hi là bạn gái cũ của Tần Thận, Tần Diệp Tân vừa nghe đến thông tin này thì có chút bối rối: “Làm sao chị biết?”
Theo như cô được biết, Dịch Hi đã ra nước ngoài năm mười tám tuổi, mười năm qua cô ta không có kế hoạch quay trở lại Trung Quốc, hơn nữa, Thiệu Tuyết cùng Dịch Hi không hề có liên hệ gì với nhau.
“Cô ả tìm Hứa Hành Xuyên tìm hiểu tin tức của Tần Thận,” Thiệu Tuyết giải thích nói, “Trông Hứa Hành Xuyên đẹp trai lãng tử nhưng không phải như vậy, bình thường ra ngoài thì nhất định phải ra vẻ này nọ lắm, nhưng thật ra là đang ôm một bụng tâm sự không có chỗ trút, chị phải hy sinh làm thùng rác cho tên ấy xả. Ôi nói đến đây lại càng thêm bực, chị phải đòi thêm ít tiền tổn thất từ anh ấy mới được, một người đàn ông to lớn sao có thể bắt ép chị như vậy…”
Nói đến đây, Thiệu Tuyết đã khát đến mức phải ngưng lại uống liền mấy ngụm café lớn, hoàn toàn phá vỡ phong thái đoan trang lịch sự nhã nhặn mà ngày thường cô phải giả vờ diễn.
Tần Diệp Tân biết Hứa Hành Xuyên là anh em tốt của Tần Thận, nhưng tất cả tin tức cô nghe được đều là chuyện tình cảm ồn ào của anh ta. Đó cũng là lý do tại sao cô không hiểu vì cớ gì người chị em tốt nhất của cô lại một mực muốn kết hôn với người đàn ông phong lưu này.
Nhưng trông thấy Thiệu Tuyết mặc dù đang càu nhàu chồng mình nhưng nét mặt vẫn đong đầy ý cười, Tần Diệp Tân tò mò hỏi: “Anh ta có tốt với chị không?”
“Cũng tạm được.” Thiệu Tuyết đã khôi phục bộ dáng sang sảng mà Tần Diệp Tân biết, nhưng nói đến chuyện thầm kín thì giọng nói vẫn nhỏ lại: “Mới đầu người nào đó còn nói cái gì phải tuân theo hợp đồng này nọ, làm bộ thà chết không chịu cùng bà đây lên giường, mọe nó, chị đây không tin không thu phục được thằng cu ấy. Sau đó liền thử anh ấy, tưởng khó thế nào, hóa ra chỉ cần vài mồi nhử, anh ấy đã đổ đứ đừ, quấn chị như chó Nhật quấn chủ.”
Tần Diệp Tân không làm được dáng vẻ tùy ý như Thiệu Tuyết, đành phải cười cười.
Nói đến vấn đề này, Thiệu Tuyết có chút lo lắng: “Cưng từ nhỏ đã nghe lời, tính tình nhút nhát lại sợ người lạ, mặt nhỏ lại hay đỏ, ở cùng Tần Thận trên phương diện kia không có vấn đề gì chứ? Tuy rằng ngoan ngoãn đáng yêu sẽ được yêu mến đấy, nhưng đàn ông mà, thỉnh thoảng lớn mật khiêu khích một chút cũng không có vấn đề gì, huống chi người đàn ông tên Tần Thận này…”
Nghe lời Thiệu Tuyết truyền thụ lại kinh nghiệm cho mình, sắc mặt cô đã dần đỏ lên nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Đột nhiên trong tầm mắt của người con gái xuất hiện một chiếc balo đen, đứng bên cạnh là người con trai nét mặt vui vẻ Thiệu Thực, ấy vậy nhưng động tác của cậu ta vẫn còn ngập ngừng, ngại ngùng.
Anh quay mặt sang phía đối diện, hỏi: “Chị Thiệu Tuyết, chị cùng ŧıểυ Dịch tỷ* đang nói gì đấy?”
*ŧıểυ Dịch tỷ: Mình không tìm được từ ngữ tương đương nên để nguyên bản gốc.
Tên thật của Tần Diệp Tân là Phương Dịch, từ nhỏ Thiệu Thực đã thích gọi cô là ŧıểυ Dịch tỷ. Hồi hai người mới tiếp xúc, tuổi tác cách biệt cũng không quá lớn, cậu bé Thiệu Thực lúc ấy cảm thấy khó xử nên đã thêm chữ ŧıểυ lên phía trước khi gọi cô.
Tần Diệp Tân theo bản năng sờ lên gương mặt vốn đang nóng lên của mình, ngượng ngùng không nói câu gì.
Người nào đó đã có mặt, Thiệu Tuyết gọi đồ uống cho thằng bé, mọi người ăn uống vui vẻ được một lúc, bỗng nhiên Thiệu Tuyết ngồi thẳng lưng, giả bộ lấy tay che miệng khụ một tiếng nói: “Người đã có mặt đông đủ rồi, thôi thì ba chúng ta bàn đến việc chính thôi nhỉ.”
Lời vừa dứt, không hẹn mà gặp, ba người cùng cười ra tiếng.
Năm đó khi bọn họ cùng ở bên nhau, Thiệu Tuyết chính là người đứng đầu, để rồi ngày hôm nay khi cô ấy nhắc lại những lời này, cảm xúc của quá khứ chợt ùa về.
“Nào nào, nghiêm túc lên các cưng của chị, không cho cười nữa.” Thiệu Tuyết ho nhẹ một tiếng, “Chị muốn nghe Thiệu Thực nói về việc đăng kí thi đại học của thằng bé.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cứ như vậy bị nhắc tên cậu vẫn cảm thấy không vui, chống chế nói: “Nói đơn giản thì em muốn học về kinh doanh, các chị có vấn đề gì cứ nói?”
Mới đầu Tần Diệp Tân còn chưa rõ tình hình lắm, sau khi được Thiệu Tuyết giải thích mới biết được Thiệu Thực chỉ vì muốn kiếm tiền mà nhất quyết theo ngành kinh doanh. Kỳ thật đây vẫn có thể coi là một lý do chính đáng, chỉ là Thiệu Tuyết biết ước mơ thuở nhỏ của thằng bé là được học về hàng không vũ trụ. Cô hy vọng Thiệu Thực không cần vì những yếu tố nɠɵạı cảnh tác động mà thay đổi niềm đam mê của mình, lo cho thằng bé vấn đề kinh phí cô có thể làm được.
Tần Diệp Tân nghe đến đây bỗng nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, ngày đó Thiệu Tuyết không có ở nhà. Bắt gặp cảnh tượng bố mẹ đánh nhau, cô liền chạy trốn đến nhà của Thiệu Thực, khi đó hai người ghé vào bên cửa sổ nhìn bầu trời xanh thỉnh thoảng có máy bay lướt qua, Thiệu Thực nói, nếu ngày nào đó có thể chế tạo ra máy bay đem chị Thiệu Tuyết cùng ŧıểυ Dịch tỷ đưa đi thì tốt biết bao, đi đến nơi thật xa không ai biết, không bao giờ trở về nữa.
“Giấc mơ của con người rồi sẽ có ngày thay đổi, giờ em cảm thấy kiếm được tiền là đủ rồi.” Thiệu Thực chế giễu nói, nhưng ánh mắt cậu có chút lảng tránh.
Thiệu Tuyết đỡ trán: “Chị không phản đối việc em học ngành kinh doanh, công việc kiếm được tiền thì tất nhiên rất tốt rồi, chỉ là chị sợ hiện tại em vội vã quyết định như vậy sau này sẽ hối hận.”
Đối phương uống nước trái cây, lắc đầu: “Em sẽ không hối hận.”
Ngược lại, trông thấy sự quyết tâm của Thiệu Thực, Tần Diệp Tân tôn trọng lựa chọn của cậu, cô cũng hiểu suy nghĩ lo lắng của Thiệu Tuyết, không khỏi hỏi: “Vì sao lại một mực muốn kiếm tiền như vậy?”
Thiệu Thực ngập ngừng, ấp a ấp úng trong miệng một hồi, cậu ngước mắt nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh, hít một hơi lấy dũng khí nói: “Nếu em có nhiều tiền, chị Thiệu Tuyết sẽ không phải gả đến nhà họ Hứa để bị bọn họ khinh thường như vậy, ŧıểυ Dịch tỷ chị cũng không phải tách ra đến nhà họ Tần sau khi xảy ra chuyện như vậy.”
Nhà họ Tần dù tốt đến đâu, dù có nguy nga cỡ nào vẫn luôn là một gia tộc lớn. Đối với sự xuất hiện của người ngoài như Tần Diệp Tân, khẳng định cô sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Giống như việc khi vừa mới đến Tần gia, là lúc Tần Diệp Tân đang học cấp hai, người lái xe bên cạnh cô có bộ dạng rất hung dữ.
Sự hiểu biết về thế giới của cậu thiếu niên mười tám tuổi vẫn chỉ dừng lại xoay quanh việc ở trường học và cuộc sống hàng ngày của bản thân. Thời thơ ấu, xung quanh cậu có rất ít người tốt, vậy nên cậu đã quen với việc thế giới được định kiến từ những điều xấu.
Cả hai người con gái sững sờ sau khi nghe giải thích của Thiệu Thực đồng thời trong lòng cũng dâng lên luồng ấm áp không nói lên lời.
Thiệu Tuyết nói: “Chị từng có suy nghĩ giống em, chị muốn biết nguyên nhân nên đã kết hôn cùng Hứa Hành Xuyên, mục đích ban đầu của chị là vì tiền, nhưng mọi thứ trong cuộc sống bây giờ không thể giải thích bằng tiền. Đối với những người đã bước vào vòng xoay của cuộc đời, tiền bạc rất hữu ích, nhưng nó thực sự không thể là nguyên nhân và kết thúc của mọi thứ, vì vậy chị mong em có thể tự do hơn và cuộc sống của em có thể rộng mở hơn.”
Người con trai vô cùng sửng sốt, Tần Diệp Tân nhìn người con trai trước mặt đã trưởng thành rất nhiều rồi, cô cười nói: “Thiệu Thực à, đối với chị được trở thành một thành viên của Tần gia quả thực là một điều may mắn. Chị đã trải qua khoảng thời gian rất hạnh phúc, mọi người đối xử với chị rất tốt. Chị nói điều này nghe rất giống an ủi nhưng chị thực sự mang ơn Tần gia, cũng cảm ơn em đã luôn quan tâm đến chị.”
“Em biết, em biết.” Người con trai bị hai chị gái nói đến đỏ mặt, cầm balo đặt bên cạnh, mạnh miệng nói: “Không thảo luận vấn đề này nữa, chị Thiệu Tuyết, ŧıểυ Dịch tỷ, em có việc đi trước đây.”
Bóng lưng vội vã của người con trai biến mất đằng sau cánh cửa. Ánh mắt Tần Diệp Tân vô tình lướt qua hình ảnh chiếc xe quen thuộc bên đường. Cửa sổ xe nửa mở, người đàn ông dựa vào đó hút thuốc. Trong lòng cô gái dâng lên niềm vui nho nhỏ, cùng Thiệu Tuyết tạm biệt vài câu liền cầm lấy túi đi ra ngoài.
Trên đường, Tần Thận phẩy tàn thuốc vào gạt tàn trong xe, ánh mắt nhìn thấy người con gái đang đi từ quán café về phía anh.
Bóng dáng xinh đẹp tiến lại gần, anh dập cây thuốc, hỏi: “Xong rồi sao?”
Tần Diệp Tân gật đầu, hỏi anh: “Sao lại là anh, chú Trịnh đâu?”
“Trong nhà có việc, chú ấy đi về trước.” Ánh mắt anh lướt qua cô gái nhỏ, nhìn về phía quán café, sau khi nhìn thấy vợ của Hứa Hành Xuyên, anh gật đầu nói với người con gái, “Lên xe đi.”
Cô lên xe cùng anh.
Người đàn ông đang định khởi động xe, đột nhiên trên đường cách đó không xa có một thiếu niên quay đầu lại, đang đi về hướng bọn họ. Tần Thận thấy chính là người con trai vừa ngồi cùng với cô gái nhỏ nhà anh, thấy người nọ tới gần, đứng trước mặt anh.
Thiệu Thực đứng tại chỗ, chưa kịp cất tiếng nói chuyện, người đàn ông mặc áo trắng ngắn tay đã mở lời chào hỏi trước.
Người đàn ông nói: “Là Thiệu Thực phải không? Chào cậu, tôi là Tần Thận.”
Đứng trước khí thế áp đảo của người đàn ông trước mặt, Thiệu Thực cảm thấy mình bị lép vế, cậu trả lời: “Chào anh, em là Thiệu Thực.”
Tần Thận gật đầu, đáp: “Cảm ơn cậu Thiệu Thực. Tôi đã nghe Diệp Tân nói, thực lòng rất biết ơn Thiệu Tuyết và cậu đã chở che giúp đỡ, làm bạn với cô bé nhà tôi suốt thời gian khó khăn đã qua.”
Mặc dù biểu cảm của người đàn ông không thay đổi quá nhiều nhưng giọng điệu của anh cực kỳ nghiêm túc.
“Nếu có khó khăn cần hỗ trợ cứ nói, việc Tần gia có thể làm được, chúng tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”
Thiệu Thực thấy thế, lấy hết can đảm nói: “Em nghe chị Thiệu Tuyết nói anh là bạn trai của ŧıểυ Dịch tỷ đúng không? Mong anh hãy đối xử với chị ấy tốt hơn nữa. Đúng vậy, ở bất kỳ thời điểm nào, em sẽ luôn ở sau bảo vệ chị ấy, em không sợ Tần gia các người đâu. Cảm ơn anh đã nghe em nói, em xin phép đi trước. Nhà anh không được bắt nạt chị ấy, khi còn nhỏ chị ấy sợ nhất bị bắt nạt!”
Người thiếu niên nói xong, có thể là chính mình cảm thấy xấu hổ, quay người nhanh chóng chạy đi.
Trong lòng người con gái dâng trào cảm xúc để rồi bất giác giọt lệ rơi từ lúc nào không hay biết.
Tần Thận thấy vậy, vươn tay muốn lau nước mắt cho cô, cười nói: “Cô bé ngốc, em khóc cái gì, chỉ là một thiếu niên mới lớn thôi mà.”