Kể từ khi cô kể cho anh nghe về quá khứ của mình, tình cảm của cô đối với anh có chút thay đổi. Chuyện thầm kín khó chịu nhất đều đã chia sẻ với anh, khi đối mặt với Tần Thận, cô đã bớt đi phần mặc cảm về bản thân, bớt đi kháng cự mặc dù chỉ là một chút.
Người con gái ngoan ngoãn ngồi dậy, vén tóc mai đã ướt nhẹp ra sau tai, cụp mắt xuống, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã dính đầy mật ái của hai người, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi mυ"ŧ quanh quy đầu.
Tần Diệp Tân thấy thế, ngừng động tác, chu cái miệng nhỏ đo đỏ hỏi: “Anh muốn bắn ở trên mặt em sao?”
Ngắm gương mặt quyến rũ vô song của người trước mặt, yết hầu chuyển động nhanh, gian nan mà ‘ừ’ một tiếng.
Cô gái nhỏ của anh sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ.
Tần Diệp Tân nghe xong câu trả lời, dần dần nén lại khuôn mặt đang nóng rực, vùi mặt vào mυ"ŧ lấy quy đầu, thậm chí còn há to miệng, mong muốn hàm chứa được nhiều hơn.
Anh cũng nhận ra ý muốn của cô, lửa nóng trong người càng bùng cháy mạnh mẽ, một tay đặt lên trán cô, ngăn cản nói: “Đừng làm loạn, sau sẽ đau khóe miệng đấy.”
Kích cỡ của anh so với người Châu Á mà nói, càng giống với người Châu Âu hơn, về mặt này trong lòng anh đương nhiên hiểu rõ.
Cô ngoan ngoãn nghe theo, chỉ liếʍ mυ"ŧ phần đỉnh quy đầu.
Sự sung sướиɠ phía dưới khiến da đầu anh tê dại, không thể không nói, về khoản này Tần Diệp Tân rất giỏi, ý nghĩ làm hết sức để lấy lòng lại khiến anh không kiềm chế nổi, như có luồng điện từ đầu lưỡi của người con gái chạy qua toàn thân anh.
Trên tay anh đã lộ rõ gân xanh, tốc độ loát động cũng nhanh hơn vài phần.
Khoang miệng cô vẫn ngậm lấy nó, trong miệng ê a vài tiếng, mấp máy hỏi anh có phải muốn bắn rồi không.
Còn chưa kịp hỏi xong, Tần Diệp Tân đã cảm thấy trong miệng có thứ gì đó nhớp nháp ẩm ướt, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn kinh ngạc há miệng, lùi về sau.
Lời nói an ủi cùng tiếng cười xấu xa từ phía dưới truyền vào tai cô, Tần Diệp Tân kéo cái gối bên cạnh, đặt lên mặt nhằm che đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngượng.
“Nhanh lên anh.” Cô duỗi chân, nhỏ giọng nói.
Thật là xấu hổ quá đi mất thôi!
Tần Thận thọc đầu lưỡi vào trong hoa huyệt, tuy là lần đầu tiên anh khẩu giao giúp người khác, nhưng anh đã quá quen thuộc từng tấc da thịt trên người con gái của anh, nên điểm mẫn cảm nào có thể khiến cô sung sướиɠ anh đều có tự tin.
Thật ra anh không có tra tấn cô, vừa rồi loạt động tác của cô khiến tâm tình anh thỏa mãn vô cùng, vui vẻ không ngừng đụng chạm vào chỗ nhạy cảm của cô gái nhỏ.
Một lúc sau, cao trào qua đi, người con gái mệt mỏi nằm im một chỗ. Tần Thận tiến lên gần, vươn tay lấy đi chiếc gối che mặt cô, nói: “Đừng che nữa, sẽ khó thở.”
“Em biết, nhưng…” Nhưng cái gì, cô không có nói tiếp.
Tần Thận cười, ôm cô vào lòng, thay cô bổ sung: “Nhưng em xấu hổ.”
Anh cầm hộp khăn giấy ở đầu giường, lấy ra mấy tờ giấy nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cô. Sau khi lau sạch sẽ, anh cúi người hôn lên miệng cô hai cái, hỏi: “Muốn nữa?”
“Buổi chiều đã làm nhiều rồi.” Tần Diệp Tân di chuyển chân, lần này vận động kịch liệt hơn rất nhiều, chân cô đã hơi đau, “Em từ bỏ.”
Tần Thận tiếc nuối: “Mấy ngày nữa là đến kì kinh nguyệt của em.”
Khoảng thời gian này là thời kì an toàn của cô, chẳng trách cô bằng lòng để anh bắn vào bên trong lúc ở phòng nghỉ.
“Em không muốn động đậy,” Tần Diệp Tân tới gần anh, làm nũng, “Anh yêu, em muốn uống nước.”
Người nào đó vươn tay véo mông cô, đứng dậy lấy nước, một loạt động tác uyển chuyển tự nhiên.
Thấy cô đang uống từng hớp nước nhỏ, anh nói: “Đêm nay ngủ ở chỗ anh, anh sang phòng bên cạnh lấy quần áo cho em.”
Nghe anh nói, cô nhớ tới điều gì đó, cười ranh mãnh nói: “Có điểm giống một anh chồng rồi đấy.”
Từ chồng thiêng liêng phát ra từ trong miệng cô khiến trái tim anh rung động, cúi người véo má cô, cảnh cáo: “Đừng gọi bậy.”
Cô gái nhỏ không rõ nói: “Rõ ràng vừa rồi anh còn…”
Anh hỏi ngược lại: “Cho nên em đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho anh?”
Lúc này cô mới hiểu dụng ý trong lời nói của anh, anh khen cô có bộ dáng làm vợ, là vì anh đã tính đến chuyện cưới cô.
Nhìn thấy Tần Diệp Tân đột nhiên cúi đầu không nói gì, Tần Thận còn tưởng rằng cô ngượng ngùng, dù sao cô cũng nhỏ hơn anh đến sáu tuổi, có một số việc suy nghĩ không sâu rộng bằng anh.
Thấy anh không để ý lắm, chuẩn bị ra ngoài lấy quần áo giúp cô, ai đó không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Kết hôn thì kết hôn.”