Tần Diệp Tân khẽ nâng mặt anh lên. Sâu trong con ngươi của anh chứa đựng một thứ tình cảm không nói rõ được, đôi mắt sáng, lấp lánh động lòng người. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy vết thương trong lòng như được xoa dịu trong giây lát. Ngược lại, một luồng sức mạnh nào đó trong tâm hồn dường như muốn xuyên thủng cơ thể cô.
Người đàn ông của cô không nhung nhớ người phụ nữ nào khác trong lòng.
Cô luôn học cách kiềm chế sự bốc đồng và ham muốn cá nhân, vì vậy cô đã để mặc cho sự khó chịu trong lòng kết thành tảng băng thật dày, rồi mặc nó cuốn cô đi xa.
“Anh không được lừa dối em.” Dứt lời, cô lại lo lắng bổ sung thêm một câu.
Bàn tay đang vuốt ve trên lưng cô dừng lại, đón lấy ánh mắt hoảng hốt lo sợ của người con gái. Không chút do dự, anh cúi đầu xuống hôn cô. Cánh môi anh nhẹ nhàng áp lên môi hồng của cô mà không tiến vào sâu thêm. Cơ thể hai người gần trong gang tấc, hơi thở triền miên đan xen vào nhau, được phóng đại vô tận trong đầu và hai bên tai.
Anh thở ra một hơi, nói: “Anh chỉ từng yêu một người là em.”
Tình ý chân thành, không dám có nửa phần giả dối.
Hô hấp của cô như ngưng lại trong khoảnh khắc đó. Khối băng trong lòng dường như đã bị khoét qua một khe hở, đủ để những cảm xúc kìm nén bấy lâu trực trào ra ngoài. Cô cũng không biết tại sao trong nháy mắt nước mắt cô cứ thế chảy xuống nhiều như thế.
Người đàn ông vẫn chăm chú quan sát biểu cảm của người trong lòng, đáy mắt thâm thúy nhất thời lóe lên vài tia sáng.
“Bảo bối, đừng khóc.” Tần Thận chậm rãi nói, chuẩn bị kéo dãn khoảng cách ra một chút, không nghĩ đến cô gái nhỏ đột nhiên ôm lấy cổ anh, chủ động đem lưỡi mềm dâng lên.
Dòng lệ mặn chát chảy dọc theo bên má cô tan vào trong nụ hôn của hai người. Người con gái vẫn khóc, nhưng nụ hôn càng thêm sâu, lưỡi thơm cuốn lấy đầu lưỡi anh, quấn quýt cùng nó. Tựa như vẫn không đủ, cô kéo bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt lên eo mình.
Tần Thận một tay giữ lấy eo cô, một tay nâng lên đặt ở trên đầu cô dịu dàng vuốt tóc.
Tần Diệp Tân vẫn còn ý thức được chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.
Trong văn phòng của anh, bên ngoài có trợ lý cùng thư ký, mà cô lại đang say đắm trong vòng tay, thực hiện chuyện tình cảm nhất. Nếu đổi lại là ngày thường, chắc chắn cô sẽ xấu hổ, ngượng ngùng từ chối hành động của anh. Nhưng lần đầu tiên, trong khoảnh khắc này, khát vọng muốn hòa được làm một với người đàn ông cô yêu đã lấn át tất cả. Cô nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi chạm vào đôi môi đang kiềm chế của Tần Thận, tay nhỏ chạm vào hàng cúc áo sơ mi của anh, sau đó từ từ cởi bỏ từng cúc.
Người đàn ông dừng lại, từ sâu trong cổ họng truyền ra một tiếng thở dốc.
Trong không khí yên lặng tiếng thở hổn hển càng thêm kích tình.
Anh không còn kiềm chế nổi ngọn lửa đang rực cháy trong lòng nữa rồi.
Sau khi mạnh bạo cởi ra vài cúc áo, cô gái nhỏ vội vàng luồn tay vào vuốt ve lớp da thịt đằng sau áo sơ mi của anh. Cô giống như một ngọn lửa đem theo nhiệt tình táo bạo khác hẳn trước đây, đốt cháy cả tâm hồn và thể xác của người đàn ông trước mặt.
Tần Thận chịu không nổi.
Anh chưa từng bắt gặp một Tần Diệp Tân như vậy. Càng chưa bao giờ biết rằng câu nói yêu thương đơn giản của mình lại có thể gây ra phản ứng hóa học lớn như vậy trong cơ thể cô.
Tình cảm đã lắng đọng trong trái tim người con gái ấy sâu bao nhiêu mới có thể bật khóc trong hạnh phúc khi nghe được lời thổ lộ từ anh?
Tần Thận vội vàng ôm lấy cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang chu du trên da thịt anh, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn.
“Diệp Tân, bảo bối!” Anh khàn khàn gọi tên cô, “Cho anh nhé.”